← Quay lại trang sách

Chương 1355 Đi về phía Nam

Dù sao, khi nàng đi nghe buổi biểu diễn, cũng mang theo tâm thế hưởng thụ chứ không phải đi để học tập, ghi chép lại, dưới cái tâm thế này, cho dù có nghe đến mười tám lần thì cũng chỉ nhớ được một vài đoạn nổi bật mà thôi.

Đỗ Địch An thấy biểu cảm nghi ngờ của nàng, rút ra một quyển vở từ bên cạnh, dùng bút lông ngỗng chấm mực, nhanh chóng viết, nốt nhạc ở chóp mũi bút lông tung bay, tựa như muốn bay từ trong quyển vở ra bên ngoài.

Trong căn phòng nơi ánh sáng yếu ớt, chỉ nghe thấy tiếng bút lông ngỗng cọ quẹt trên giấy cùng với hơi thở của Edward và Amira.

Amira nhìn nốt nhạc nhảy ra khỏi bút lông đã nhanh chóng lấp kín một tờ, sau đó lại lật đến một trang mới, vô cùng kinh ngạc, há miệng nửa ngày cũng nói không nên lời, sau khi hồi phục tinh thần, thì lập tức ngậm chặt miệng lại, sợ phát ra âm thanh quấy rầy đến Đỗ Địch An, làm gián đoạn nét bút trong tay hắn.

Nửa tiếng sau, Đỗ Địch An thu bút và đóng vở lại.

Mực trên quyển vở đã khô hết rồi, ngay cả trang cuối cùng cũng thế, năng lực khống chế nhiệt độ mà Ma ngân Thái Dương Thú mang đến khiến cho hắn thông qua việc chạm ngón tay vào giấy cũng có thể sấy khô mực, nhưng lại không đốt cháy giấy, đây chính là năng lực khống chế của hắn.

“Tự mình cân nhắc và phát huy giá trị tối đa.” Đỗ Địch An đưa quyển vở cho nàng.

Amira đưa hai tay nhanh chóng nhận lấy, cúi người gật đầu, vâng dạ một tiếng, sau đó nàng nghe thấy Đỗ Địch An bảo lui ra, lúc này nàng lại cúi người khom lưng, cung kính cáo lui, chầm chậm rời khỏi phòng, tiện tay đóng cánh cửa lại.

Ra khỏi cửa, Amira mới cảm giác được không khí khôi phục lại trạng thái bình thường, hít sâu một hơi rồi lại nhẹ nhàng thở ra, chân bước nhanh mà không hề có tiếng động, rời khỏi lối đi phía ngoài phòng, cho tới khi đi đến trước cầu thang, nàng mới bước chậm lại, từ từ mở quyển vở ra, lập tức thấy được những nốt nhạc trước mắt đầy bay bổng, phác họa cực đẹp, còn có cả vài phần phóng khoáng, trên nhạc chương đầu tiên có tên “Người tình ánh trăng.”

Đây là một nhạc chương cực kỳ nổi tiếng ở Sylvia, hầu hết những người yêu nhau có điều kiện tốt, khi thổ lộ tình cảm hoặc khi hẹn hò với tình đầu thì đều sẽ đi nghe bài này, những người không có tiền đi nghe buổi hòa nhạc, thì sẽ chọn một nhà hàng có chơi “Người tình ánh trăng” ăn một bữa ăn tinh tế, nghe phiên bản bắt chước của “Người tình ánh trăng” bởi vậy có thể thấy đây là một nhạc chương kinh điển mang tính thương mại đến thế nào.

Amira tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ đến Đỗ Địch An lại có thể nhớ hết cả nhạc chương này, phải biết rằng, nàng cũng đã nghe rất nhiều lần, nhưng mà nói đến chuyện bản thân có thể hòa tấu hoàn chỉnh nó, dường như là chuyện không có khả năng.

Nàng nhanh chóng lật quyển vở, qua bảy tám trang, là nhạc chương thứ hai, cũng là một bản nhạc nổi tiếng ở Sylvia.

Amira lại nhanh chóng lật, bài thứ hai, thứ ba, đều như vậy.

“Chẳng lẽ lúc hắn không có việc gì thì sẽ lật xem nhạc điển?” Amira trong lòng ngạc nhiên, phải biết rằng, công việc của bọn họ bận rộn đến cỡ nào, đến thời gian giải trí của bản thân cũng không nhiều, sao hắn có thể làm thứ chuyện nhàm chán này được.

Amira mang theo sự sợ hãi đi xuống lầu, tình cờ gặp một số đồng nghiệp, chào hỏi vài tiếng.

Nàng biết, Đỗ Địch An không dặn dò cụ thể nàng phải làm thế nào, thực tế chính là đang thử thách năng lực của nàng, nếu như làm chuyện này thành công, về sau ắt hẳn sẽ được trọng dụng, ít nhất sẽ từ một thân tín bên người Neuss, thăng lên thêm một cấp.

Nếu như có thể trực tiếp đi theo Đỗ Địch An làm việc, vậy thì địa vị sẽ càng khác biệt rồi.

Tuy nhiên, nàng cũng không muốn quá xa vời, thậm chí cũng không hy vọng trực tiếp làm việc với Đỗ Địch An, nàng vẫn thích đi bên cạnh Neuss hơn, nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đàn ông này, vậy thì càng tốt!

Sau khi tiễn Amira đi, Đỗ Địch An tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc, một lần viết ra nhiều nhạc chương như vậy, đối với trí não của hắn cũng có hơi quá tải, tuy rằng trí nhớ của hắn gần như không quên, những não người dù sao cũng chỉ là não người, cũng không phải máy móc, không có cách nào ghi nhớ được trăm phần trăm, rất nhiều đoạn đều cần hắn phải suy nghĩ sâu xa, hồi tưởng, liên tục đào bới mới nhớ thêm lần nữa.

Đợi đến khi nghỉ ngơi ổn thỏa, Đỗ Địch An gọi Edward vào và bắt đầu dạy hắn Thần thuật mới.

Edward học tập rất nghiêm túc, hôm nay hắn cảm giác mình lại nhìn thấy một mặt uyên bác khác của thầy, ngoại trừ thần thuật phức tạp, lại còn có thể hiểu được các tác phẩm nghệ thuật như âm nhạc, hơn nữa chiến lực của bản thân lại vô cùng mạnh mẽ, mà còn trẻ tuổi…Hắn cảm thấy thầy giống như một thiên tài hiếm thấy trăm năm có một, so với những người mà hắn gặp qua thông minh hơn nhiều, cho nên hắn vô cùng ngưỡng mộ, học tập vô cùng cẩn thận.

Hai ngày sau.

Đỗ Địch An, Neuss và Karch và những người khác gặp lại nhau, lần này là để bọn hắn chọn người đầu tiên trở thành Chúa Tể.

Đám người Neuss, Karch và Pattton nghe được chuyện này, cảm thấy có hơi kinh ngạc, trước kia đều là do Đỗ Địch An trực tiếp chỉ định ra, lần này lại để cho bọn hắn tự chọn, nhất thời cảm thấy không thích ứng được.