← Quay lại trang sách

Chương 1354 Quyên góp tiền (3)

Neuss biết Đỗ Địch An đang có ý định bồi dưỡng thực lực của bọn hắn, nghe được câu hỏi của Đỗ Địch An, sắc mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ nói: “Thiếu gia, chúng ta chỉ vừa mới có chỗ đứng thôi, còn chưa kịp quyên góp tiền, ước chừng chỉ có thể quyên góp được tối đa một con Hồn trùng huyền thoại thôi.”

Một con Hồn trùng huyền thoại có giá trị không nhỏ, Đỗ Địch An biết thời gian thật sự rất gấp, hơn nữa thân phận của bọn hắn lại nhạy cảm, không dám mạo hiểm dùng thủ đoạn khác để kiếm thu nhập xám, dù sao, tất cả biện pháp kiếm tiền nhanh chóng từ sớm đã được viết lên hình án của tòa án.

Đỗ Địch An hỏi thăm vòng quan hệ và nghề nghiệp của mỗi người bọn họ, chờ mọi người nói xong, hắn bảo Hắc Pháp sư và Pinder hỗ trợ tham khảo, đồng thời dựa vào phán đoán của mình, từ đó chọn ra bảy tám vòng quan hệ có thể kiếm tiền nhanh chóng, trong đó kiếm nhiều nhất hẳn là vòng pháp sư mà Edward đã trà trộn vào, chỉ cần có thể chế tạo ra những phù thủy cao minh, hoặc chế tạo ra những vũ khí cao cấp là có thể kiếm được một khoản thu nhập lớn.

Nhưng với những người sinh ra và lớn lên trong Tường Lớn này mà nói là rất khó, tư duy và nhận thức của bọn họ từ sớm đã bị hạn chế, đây là một môi trường hết sức hạn chế, muốn từ bên trong phá kén thành bướm, nhất định phải có những nhân tài.

Nhưng mà, đối với một Đỗ Địch An đã từng trải qua biết bao chuyện lớn nhỏ khác nhau, thì chuyện như này dễ như ăn bánh.

Hắn dự định cho Edward nhanh chóng vùng lên, lúc này để hắn ở một bên phòng họp chờ đợi, sau đó lại từ bên trong chọn ra một người, là thân tín của Neuss, tên là Amira, là một thiếu nữ trẻ hai mươi tuổi, trông qua đáng yêu như một cô gái nhỏ, nàng tham gia vào giới âm nhạc, một người học âm nhạc, kiểu người trả tiền để được học, sau đó hỗ trợ tạp vụ làm những việc vặt.

Muốn học thành công, chỉ có thể dựa vào cơ hội gần quan hưởng lộc, quan sát tự học, siêng năng xin dạy bảo.

Có điều, khi còn nhỏ, Amira từng học đàn dương cầm bốn năm năm, nền tảng rất tốt, đáng tiếc sau đó cả gia đình bị giết hại, từ một tiểu thư của gia đình giàu có bề thế chuyển mình thay đổi, ừm, trở thành một đứa trẻ mồ côi, sau đó đưa đẩy tình cờ đến cạnh Neuss, trở thành người hầu bên cạnh người đàn ông đã mang đến tia sáng trong cuộc sống tăm tối tuyệt vọng của nàng, tình nguyện hy sinh sinh mạng rách nát của mình vì hắn.

Khi nàng học nghề cũng không hề cao ngạo, vẫn giữ vẻ khiêm tốn và chăm chỉ học tập, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng tài diễn xuất của nàng đã được rèn luyện qua trong Hắc Giáo Đình.

Một người rất hiểu chuyện, có thể chỉ là tạm thời, tuổi tác không bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá một con người.

Đỗ Địch An yêu cầu Neuss và Karch dẫn theo những người khác, nhanh chóng tìm cách gây quỹ, nhưng không được vượt quá giới hạn và không được để lộ danh tính của họ, muốn kiếm tiền cũng không khó, quyên góp tiền chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi giải tán, Đỗ Địch An gọi Edward và Amira đến văn phòng của mình. Kiến thức giảng dạy tương đối phức tạp, Đỗ Địch An bảo Edward chờ đợi một bên, sau đó nhìn thiếu nữ trước mặt đang có vài phần căng thẳng và ẩn nhẫn, hắn nói: “Nghe Neuss bảo, trước đây ngươi đã từng có nền tảng piano, khi còn nhỏ bị cha mẹ ép buộc phải học sao?”

“Vâng, thưa thiếu gia.” Amira vội vàng trả lời.

“Ta dạy cho ngươi một vài bài nhạc, sau đó ngươi xuất bản từng bài một, ngươi phải nói là do chính ngươi sáng tác ra, nếu có ai muốn mua bài nhạc của ngươi, ngươi có thể bán, nhưng phải bán với giá thật cao.” Đỗ Địch An nói.

Amira sửng sốt, nghĩ đến những gì Đỗ Địch An nói trong cuộc họp nhằm quyên góp tiền, mới biết được dự tính của Đỗ Địch An, không khỏi tò mò hỏi: “Thiếu gia, tại sao phải bán đi, ta có thể sử dụng những bài nhạc này tự xuất bản đóng gói chúng, sau đó trở thành một bậc thầy về âm nhạc, lúc đó kiếm tiền không phải sẽ nhanh hơn sao.”

“Thời gian đóng gói quá lâu.” Đỗ Địch An lắc đầu, “Nhưng cũng có thể làm như vậy, đồng thời bán một phần của bài nhạc, nhưng nếu ngươi là một người mới ra mắt cùng với bài nhạc vô cùng tuyệt vời, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của một số người, ngươi tiết lộ tin tức, bảo rằng bản thân có một sáng tác mới, tất nhiên sẽ có người đến tìm ngươi để mua bài nhạc, hiển nhiên ngươi cũng có thể tiếp tục phát hành một bài nhạc khác, dù sao, thứ này chúng ta không thiếu, dùng hết rồi thì nói với ta.”

Amira chợt như bừng tỉnh, dù sao cô cũng không phải là trẻ con, nghĩ tới số tiền có thể sinh ra, nghĩ tới các mối quan hệ được mở rộng, ngay lập tức đồng ý. Sau khi đồng ý, lại bất chợt nghĩ đến, phương pháp này rất hay, nhưng mà, còn nhạc chương thì sao? Lẽ nào định sao chép nhạc của các nhạc sư Sylvia sao? Đây quả thực là một cách không tồi, chỉ có điều, ngay cả khi nàng thường nghe buổi hòa tấu của các nhạc sư nổi danh những lúc tâm trạng cảm thấy áp lực, cũng không có cách nào nhớ được những bản nhạc chương của họ, chỉ có thể ngân nga ra một vài giai điệu, nhưng nói muốn ghi nhớ tất cả, thật sự là không có khả năng.