Chương 1357 Đi về phía Nam (3)
Đỗ Địch An lấy ra một con Cực Băng Trùng, giúp đỡ Neuss hấp thu, rất nhanh, Neuss từ Chúa Tể đã nhảy lên thành Vực Sâu, chỉ trong vòng vỏn vẹn có một tháng rưỡi!
Đến lúc này, Đỗ Địch An mới thở phào yên tâm, thực lực của Neuss hiện tại đã đủ để chế phục Pinder và Hắc Pháp Sư, hắn cũng có thể yên tâm rút lui. Tuy nhiên, vẫn còn một thứ phiền não cần phải giải quyết, đó chính là Cực Băng Trùng.
Hắn định giao những con Cực Băng Trùng này lại cho Neuss sắp xếp. Thế nhưng, sức chiến đấu của Cực Băng trùng sánh ngang với Hạ vị Vực Sâu, thực lực tương đương với Neuss, nếu như Ma ngân của Neuss là Thái Dương Thú chuyên khắc chế Cực Băng Trùng, thì có thể có sức mạnh của Hạ vị Vực Sâu chế phục hơn mười con Cực Băng Trùng, thậm chí là Cực Băng Trùng Vương, nhưng đây chỉ là nếu như.
“Thiếu gia, ngươi định rời đi sao?” Sau khi trở thành Vực Sâu hai ngày, Neuss đến tìm Đỗ Địch An, trải qua một đêm kích động và hưng phấn, hắn cảm nhận được không khí ly biệt bi thương.
Đỗ Địch An thấy Neuss đến văn phòng của mình, trong lòng hơi cảm thán, người đi theo hắn lâu nhất, quả nhiên hiểu rõ hắn nhất, “Đúng vậy, ta dự định đi về phương Nam một chuyến, xem chiến sự ngoài đó kết quả thế nào.”
Neuss giật mình, muốn nói những thứ kia có gì vui mắt đâu, nhưng mà rất nhanh hắn đã nghĩ đến, Đỗ Địch An sẽ không làm những chuyện không có lợi ích, có thể đi phương Nam cũng không chỉ đơn thuần là xem một cuộc chiến tranh, mà ắt hẳn là có mưu tính khác.
Hắn thở dài, nói: “Thiếu gia, chuyện này có nguy hiểm quá không? Ta có thể giúp được gì cho ngươi?” Nói đến nửa câu sau, hắn cảm thấy bất lực, bởi vì hắn biết bản thân mình không thể giữ Đỗ Địch An lại.
“Giúp ta chăm sóc bọn họ, cũng chăm sóc tốt cho bản thân của ngươi.” Đỗ Địch An khẽ mỉm cười: “Những chuyện nguy hiểm gì đó, từ sớm đã trở nên bình thường, làm những chuyện không nguy hiểm, ngược lại thấy không quen.”
Khóe miệng Neuss hơi giật giật, cảm giác trò đùa này mang lại bầu không khí lạnh lẽo.
Bảy ngày sau đó.
Đỗ Địch An rời khỏi Tường Lớn Polka, vẫy tay chào tạm biệt đám người Neuss, Patton và Karch, giao toàn bộ những việc còn lại ở nơi này cho Neuss xử lý, còn lại mười hai con Cực Băng Trùng cũng giao cho Neuss sắp xếp, mà Cực Băng Trùng Vương thì bị hắn nhốt trong một quan tài bốc lửa, trải qua mấy ngày thí nghiệm, hắn phát hiện tính kháng lửa của Cực Băng Trùng Vương cũng kém như của Cực Băng Trùng.
Quan tài bằng than đốt liên tục hai mươi bốn giờ nhiệt độ cực kỳ cao, đủ để hình thành một lồng giam, điều rắc rối duy nhất là không thể để tắt lửa, cần phải cháy trong lò mọi lúc và phải phái người đi canh chừng.
Tuy nhiên, Đỗ Địch An và Neuss đã có một sự chuẩn bị khác, nếu không may Cực Băng Trùng Vương thoát được ra khỏi quan tài, thì để cho hắn tiết lộ tin tức này cho những lãnh chúa của Tường Lớn Polka, đến lúc đó mặc dù không bắt được Cực Băng Trùng Vương, thì cũng có thể dấy lên một hồi mưa máu gió tanh, làm cho các lực lượng bên trong Tường Lớn Polka suy yếu trên phạm vi lớn, thuận lợi cho người của Neuss trỗi dậy.
Một chuyến đi một mình về vùng hoang dã, bắt tay vào một hành trình mới về phía Nam.
Đỗ Địch An trên đường cứ đi đi dừng dừng, khu vực Vực Sâu vô cùng nguy hiểm, khu vực Thác Hoang trước mắt so với Vực Sâu cũng không hề kém cạnh, thỉnh thoảng gặp Ma vật Vực Sâu xuất hiện, thế mà lại thêm phần thú vị cho chuyến du hành đơn điệu.
Dọc đường đi, Đỗ Địch Án nhìn thấy rất nhiều khung cảnh mạt thế sau thảm họa, nơi đây còn sót lại những sản phẩm của con người, trong nơi hoang vu, thi thoảng vẫn có thể thấy những đường sắt cao tốc cũ uốn lượn như rắn, nhưng toa xe từ sớm đã xiêu xiêu vẹo vẹo, xung quanh chỉ có một vài xác sống lang thang.
Một tháng sau, Đỗ Địch An đến được miền Nam.
Thông qua cảm giác toàn phương vị, trước khi đến thành Chiến Thần phương Nam, hắn đã nhìn thấy vài chỗ ẩn nấp của lính gác, lặng lẽ mò đến giải quyết chúng, từ trong đó lấy được bản đồ và thức ăn.
Cái làm cho Đỗ Địch An kinh ngạc chính là, bản đồ này bao quát hơn phân nửa khu vực Đế quốc Thần La, lấy thành Chiến Thần phương Nam làm trung tâm, tỏa ra hàng nghìn dặm, trong đó cũng thấy được Tường Lớn Polka, và bảy tòa Tường Lớn khác phân bố ở các nơi, còn có cả ba Hố Ma.
Đỗ Địch An ghi lại bản đồ xong thì cuộn nó lên, lần mò đến chỗ lính gác khác.
“Nói mau, tình hình chiến sự phía trước thế nào?” Một tên lính gác trốn sau tảng đá trong bụi cây bị Đỗ Địch An chế ngự tra hỏi.
Tên lính gác sợ hãi vì Đỗ Địch An đột nhiên lẻn vào, hơi bối rối, không đợi đến lúc hắn kịp phản kháng thì đã bị cánh tay sắc bén của Đỗ Địch An đặt ngay trước trán, da chỗ lông mày cũng đã bị cắt rách, sự đau đớn làm cho hắn ý thức được lưỡi dao này sắc bén đến mức độ nào.
Tuy nhiên, tên lính gác cũng không dễ khuất phục, dù chưa đọc qua sách nào, nhưng hắn biết Đỗ Địch An tấn công hắn, chứng tỏ là kẻ thù của Đế quốc, nếu như hắn thỏa hiệp thì chẳng khác nào là đang phản quốc.
Thứ này hắn đã khắc sâu vào trong tận xương tủy từ thuở bé, trong nháy mắt hắn quyết định, thà chết chứ không chịu khuất phục!