← Quay lại trang sách

Chương 1358 Lên thành

Đỗ Địch An không ngờ được tên lính gác mà mình đang chuẩn bị tra khảo, lại là một người cứng đầu, nhưng mà hắn cũng chẳng để ý, kiểu nhân vật như này trước đây hắn đã gặp quá nhiều lần rồi.

Không lâu sau, tên lính gác này đã quỳ gối trước mặt Đỗ Địch An, đau đớn, sợ hãi, sự tra tấn như xuyên qua dây thần kinh…Khi cơn đau quá sức chịu đựng, niềm tin của hắn không đóng góp được gì cho việc xoa dịu, thậm chí ngay thời khắc này đã hoàn toàn bị lãng quên.

Rất nhanh sau đó, Đỗ Địch An đã lấy được tin tức mà mình muốn biết trong miệng tên lính gác, dựa vào thời gian xuất hiện của quân đoàn Huyết Gai do tên lính gác nói ra để phán đoán những gì hắn nói có đúng không, sau khi hiểu được tình hình, hắn cũng cắt đi tứ chi, khoét đi hai mắt của tên lính gác để giải thoát.

Ngọn lửa từ trong lòng bàn tay hiện lên, lan ra thi thể của tên lính gác, rất nhanh đã bị thiêu rụi, chỉ còn lưu lại dấu vết của việc thiêu đốt.

Mà quần áo của tên lính gác thì được xếp ngay ngắn ở bên cạnh.

Đỗ Địch An cởi áo giáp của mình ra, thay vào bộ quân phục của lính gác, sau đó xử lý hiện trường một chút, đồng thời lấy tay nắn bóp xương mặt, bóp mặt trở thành diện mạo của tên lính gác này. Còn về phần màu tóc, hắn không có cách nào thay đổi được, cũng may lính gác có đội mũ quân phục, hắn cắt tóc thành kiểu húi cua, đội mũ quân phục vào, học theo dáng điệu của tên lính gác ẩn nấp nơi tảng đá, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Ban đêm, một bóng người âm thầm ẩn nấp tiến đến gần.

Đỗ Địch An từ sớm đã để ý đến, nhưng không có hành động, thấy bóng người tiến đến gần, hai mắt đảo nhìn xung quanh, sau đó thì gõ lên đá.

Đỗ Địch An bắt đầu dùng năng lực Ma ngân Quy Giáp giả, từ tảng đá thong dong bò ra, đứng lên, trầm giọng nói: “Sao giờ ngươi mới đến.”

Đây là một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, da mặt ngăm đen thô ráp, sau khi nghe được lời của Đỗ Địch An nói: “Mẹ kiếp, trên đường có đi vệ sinh hơi lâu, trễ một chút thôi mà.”

Đỗ Địch An hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta về trước.”

Thanh niên phất tay và nhanh chóng chui vào tảng đá.

Đỗ Địch An thấy không có gì bị bại lộ, ánh mắt khẽ lóe lên, xoay người rời đi, đi dọc theo con đường thanh niên kia đến đây, đi đến cuối tầm nhìn trước đó, lợi dụng mùi của thanh niên lưu lại làm chỉ dẫn tiếp tục đi.

Mùi của thanh niên này lưu lại dọc đường rất nhạt, nhưng trên mặt đất còn có những dấu vết mờ nhạt do hắn cố tình giẫm lên cỏ, là một thợ săn lão luyện, những thứ này sao có thể lừa được hắn, nửa giờ sau hắn đã đi tới trước một sơn cốc, ở phía sau sơn cốc này, một thành Chiến Thần nguy nga cao vút hiện lên mờ mịt, dưới ánh trăng giống như một con cự thú màu đen cố thủ giữa trời đất, ngàn ngập cảm giác áp bức.

Nơi đây, khoảng cách với thành Chiến Thần ngày càng gần.

Tầm nhìn của Đỗ Địch An rơi xuống dưới sơn cốc, ánh mắt lóe lên kim quang, nhìn thấy dưới lòng đất có một kiến trúc cấu tạo ngầm, cũng không phải là một căn cứ ngầm đầy đủ tiện nghi mà chỉ là một hang động cực kỳ đơn sơ.

Lúc này có khoảng bảy tám bóng người dưới hang động, có người đang ngủ, có người nói chuyện phiếm, người khác lại đang đọc một quyển tạp chí lớn bằng bàn tay, trong tay cực kỳ bận rộn.

“Tìm thấy rồi.” Đôi mắt đen láy có chút bình tĩnh, cũng có phần hờ hững, Đỗ Địch An cởi quân phục lính gác ra, trần truồng đứng trong bóng đêm, gió nhè nhẹ thổi tới, toàn thân hắn cuộn lên giáp đá gai nhọn, bóng người khẽ chuyển động, nhanh chóng nhảy xuống sơn cốc.

Chừng mười phút sau, một bóng người chậm rãi đi ra từ trong sơn cốc, thân thể trần truồng, một nửa lồng ngực dính đầy máu tươi, trong tay hắn cầm một thùng nước tinh khiết, giơ lên, đổ từ trên đầu xuống, rửa sạch máu tươi đang dính đầy thân người, sau đó nước trên mặt đất bốc hơi, nhặt quân phục lính gác rơi trên bãi cỏ mặc vào, một đường đi thẳng tới thành Chiến Thần, giữ một tốc độ không nhanh không chậm.

Trước đó, từ miệng tên lính gác kia hắn không thể hỏi ra được cứ điểm lính gác xen kẽ của bọn hắn, vốn tưởng rằng những lính gác này ở tại thành Chiến Thần, chứ không hề nghĩ tới trong sơn cốc gần chỗ ẩn nấp lại có một cứ điểm. Tuy nhiên, bây giờ nơi đây đã xảy ra chuyện, nhất định phải có người đem tình hình báo cáo lại cho thành Chiến Thần.

Một lát sau, Đỗ Địch An đi tới trước thành Chiến Thần, lấy ra cái còi từ giữa hai lớp áo quân trang của lính gác, dùng sức thổi còi.

Huýt!

Chưa được vài phút, một bóng người bay xuống từ trên thành Chiến Thần, sau lưng có một đôi cánh chim khổng lồ, trông như thiên sứ.

“Có chuyện gì?” Sau khi hạ cánh xuống độ cao bốn năm trăm mét trên đỉnh đầu Đỗ Địch An, người này dừng lại, làm cho Đỗ Địch An phải ngước mắt lên nhìn hắn ta, “Có ma vật xâm nhập?” Là lính gác đóng quân tại thành, mặc dù nhiệm vụ của hắn chủ yếu là đề phòng có người đến gần nơi này, nhưng đa số tình huống, sẽ không có ai ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã đánh lén thành Thần, ngoại trừ những ngoại giáo tà ác trong Đế quốc.

Đỗ Địch An vội vàng nói: “Có ai đó đã đánh lén bọn ta!”