← Quay lại trang sách

Chương 1376 Cùng tộc (2)

“Loại ngôn ngữ này...” Đôi mắt vàng của Đỗ Địch An nhìn ba cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp, khi nhìn thấy môi ba người đang giao tiếp với nhau, hắn không khỏi sững sờ, sau đó khẽ thở dài, nói, thì thào: “Nếu đã là người cùng tộc, vậy thì cứ để cho các ngươi chết một cách dứt khoát hơn!”

Lời nói vừa dứt, liền đột nhiên phóng thân ra ngoài.

“Đến rồi!” Ba người trong Cự Ma Cơ Giáp nheo mắt, vừa chuẩn bị phản ứng lại, nhưng nét mặt đột nhiên thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, với một tiếng Binh, Cự Ma Cơ bên trái tan tành rồi, bị vật gì sắc bén cắt ra từ giữa, người thợ máy bên trong cũng bị cắt bỏ, cắt từ giữa lông mày, cơ thể bị chia thành hai nửa!

Gã thanh niên cùng người nọ bị kinh ngạc đến sững sờ, quá nhanh, nhanh đến mức sợ hãi không kịp phản ứng.

Bùng!

Cự Ma Cơ bên phải cũng bị bổ ra, chia ra làm hai, trạng thái chết của người thợ máy bên trong cũng giống như Cự Ma Cơ Giáp vậy.

Tũm!

Một đôi chân đáp lên trên ngay giữa đỉnh của Cự Ma Cơ Giáp, khiến cỗ máy từ từ chìm xuống, chìm xuống trong lòng đất.

Thông qua hình ảnh thu được từ mí mắt của Cự Ma Cơ Giáp hiện trên màn hình, gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân đôi bàn chân, phía sau hông của hắn thò ra một cái đuôi sắc bén rộng bằng lòng bàn tay, nhẹ nhàng chuyển động, bổ cỗ máy Cự Ma Cơ Giáp ra làm hai trước đó, hiển nhiên là chiếc đuôi thú kỳ lạ này đây!

“Quái vật!” Trong mắt gã thanh niên hiện lên vẻ tuyệt vọng, cùng nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến hắn cảm giác kìm nén đến không thở nổi.

“Đi ra đây nào, chúng ta cùng nói chuyện nào.” Đỗ Địch An mở miệng, cất chiếc đuôi sắc bén đi, rồi lộ ra nụ cười.

Nghe được lời nói của Đỗ Địch An, gã thanh niên sững sờ, hai mắt đột nhiên mở to, nhìn hắn ta một cách ngờ vực, với vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy cơ thể ma thân của Đỗ Địch An.

Một lúc lâu sau, hắn mới định thần lại, nhìn Đỗ Địch An đang ngồi trên vai Cự Ma Cơ Giáp, rung chân, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, hắn ta biết là mình không thể chạy trốn, do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn công tắc, ngực của Cự Ma từ từ mở ra, ghế ngồi của thanh niên chuyển động, đẩy hắn ra ngoài, hắn xoay người lại cực khổ lắm mới trèo lên vai bên kia của Cự Ma ngồi xuống, nhìn về phía dưới chân độ cao hơn chục mét, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, “Ngươi là ai…..tại sao lại...có thể nói ngôn ngữ của bọn ta?”

Đỗ Địch An cười nhẹ, “Đây cũng là ngôn ngữ của ta, mà còn là tiếng mẹ đẻ.”

“Tiếng mẹ đẻ?” Gã thanh niên sững sờ, thật lâu sau, mới ngẩn người nói: “Ngươi, ngươi với bọn ta là cùng chung một tộc? Không sai, ngươi là người của bọn ta, nhưng mà, ngươi, tại sao ngươi lại giết bọn họ, ma ngấn của ngươi...…”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm, thực sự rất là dài.” Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu, lại tò mò nhìn hắn, “Ngươi định dùng những thứ này để đánh nhau sao, xem vóc dáng thể chất của các ngươi, có vẻ cường tráng hơn so với người thường một chút?”

Gã thanh niên nhìn dò xét Đỗ Địch An, trong lòng có chút nghi hoặc, hắn nhìn từ thân thể Đổ Địch An không hề có sát khí hay thù địch gì cả, xem ra lần theo đuổi trước đó chỉ là ảo giác, từ vẻ bên ngoài cho thấy, không nghi ngờ gì Đỗ Địch An nhất định là tộc người của hắn, tóc đen mắt đen, nước da cũng như nhau, mà hắn còn biết, ngôn ngữ của bọn hắn tương đối là phức tạp hơn, những người ngoài tộc rất khó học tốt được, cho dù học được rồi, khẩu âm cũng không thuần, nghe cái là biết liền.

Nhưng giọng điệu của Đỗ Địch An lại rất chân thật, vừa nhìn là chắc chắn là đồng loại rồi.

Chả lẽ lại là một điệp viên của dị tộc gửi đến? Nhưng tại sao lại tấn công chúng ta?

Gã thanh niên trong lòng có điều khó hiểu, nghe thấy lời của Đỗ Địch An, lắc đầu nói: “Chúng ta khác với những dị tộc này, thân thể tóc da, đều do cha mẹ ban cho, làm sao có thể để cho lũ bọ bẩn thỉu không rõ nguồn gốc này ký sinh được? Thứ này cho dù có thể mang lại cho loài người chúng ta sức mạnh, suy cùng cũng là vật ngoài thân! Và nghe các chuyên gia nói rằng, thứ này là con dao hai lưỡi, đợi đến sau khi cơ thể ký sinh trưởng thành, bèn sẽ đoạt mất cơ thể, cho nên kết thúc của việc này con đường này không phải là hy vọng, mà là sự hủy diệt!”

Trong mắt Đỗ Địch An thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không ngờ đây là điều cấm kỵ bí mật trong bức tường, ở chỗ bọn chúng lại bất cứ một người đều biết được.

“Cho nên chỗ các ngươi không có chiến binh ma ngấn, toàn dựa vào những máy móc này?” Đỗ Địch An hỏi.

Có chút tự hào trên mặt của gã thanh niên: “Tất nhiên rồi, những móc máy này là kết tinh của khoa học kỹ thuật, cái mà chúng tôi tin tưởng là sức mạnh của khoa học kỹ thuật, chứ không phải một số bàng môn tả đạo!”

“Có những vương giả hàng đầu trong thành, chỉ dựa vào trình độ của những máy móc này, chắc không cách nào có thể đe dọa được họ đâu, chỗ các ngươi có những máy móc cao cấp hơn? Hay những vũ khí nhiệt mạnh hơn?” Đỗ Địch An hỏi hắn ta.