← Quay lại trang sách

Chương 1377 Tra hỏi

“Đương nhiên rồi, đây chỉ là máy chiến cấp thấp nhất, cấp Lục Tích, bọn ta còn có Thần Long Cơ Giáp, với máy chiến mạnh nhất Chiến Thần Cơ Giáp!” Gã thanh niên mặt đầy tự hào, nói đến đây, mức đột nhiên nhận ra, rằng mình bất giác đã nói nhiều vậy, nhưng may mắn thay đây không phải là bí mật quan trọng gì, những điều này đã được người trong thành biết được từ lâu, hắn thầm an tâm trong lòng, hạ quyết tâm, không nói gì thêm.

“Ngươi là tộc người bọn ta, tại sao lại xuất hiện trong thành, lại tại sao có ma ngấn ký sinh trong cơ thể?” Gã thanh niên quay sang hỏi Đỗ Địch An, dò hỏi danh tính của hắn ta.

“Ta tự có thân phận của chính mình, ngươi vẫn chưa có tư cách để biết được.” Đỗ Địch An cười nhẹ, lời nói không hề khách sáo tí nào, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa bình tĩnh, “Đừng hỏi dò thân phận của ta, ngươi cứ trả lời câu hỏi của ta là được.”

Gã thanh niên hơi giật mình, trong lòng tức giận, mi mắt chợt giật giật, “Hắn thật sự là gián điệp do tộc ta phái tới sao? Nếu là gián điệp, sao lại không biết chuyện của tộc ta vậy, kỳ lạ thay, chả lẽ lại là người sống sót trong tộc ta? Không đúng, những người sống sót đó đã quên ngôn ngữ của chúng ta từ lâu, hắn làm sao có thể nhớ được? Không đúng, không đúng...”

“Ta vừa rồi nghe ngươi nhắc tới từ “chuyên gia” xem ra lịch sử của các ngươi nên ghi lại nhiều chuyện từ thời đại cũ nhỉ” Đỗ Địch An hỏi hắn.

Gã thanh niên trong trầm tư mà tỉnh táo trở lại, cau mày nói: “Trước khi chưa biết thân phận cùa ngươi, những chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết được.”

“Hà cớ phải thế chứ?” Đỗ Địch An lắc đầu, thở dài. Trong khoảnh khắc tiếp theo, đuôi kiếm sắc bén vòng qua từ phía sau cổ của máy Cự Ma Cơ Giáp, vươn ra chạm tới má của gã thanh niên, luồng sát khí cuồn cuộn ngất trời phát ra từ Đỗ Địch An, khiến gã thanh niên cảm thấy toàn thân ớn lạnh run rẩy, cơ hồ như đang ngồi kế bên một con hổ khát máu, xung quanh có một biển máu. Cho dù đã trải qua biết bao huấn luyện, đã tham gia trên dưới hơn chục chiến trường lớn nhỏ, cũng bị sát khí bất ngờ ập tới này làm cho mặt mày tái mét, hàm răng run cầm cập lên.

“Ngươi…” Hắn kinh hãi nhìn Đỗ Địch An, khoảnh khắc trước hắn còn tưởng rằng mình có thể sống sót, nhưng giây phút này lại cảm thấy, như bản thân đang ngồi trong miệng cọp, có thể chết bất cứ lúc nào.

Và tất cả những suy đoán về thân phận của Đỗ Địch An, lúc này đều bị xua tan hết rồi.

“Ta hỏi, ngươi trả lời.” Đỗ Địch An dùng ánh mắt trầm trọng nhìn chằm chằm vào hắn nói.

Gã thanh niên nghiến răng nghiến lợi, “Muốn giết thì giết, ta sẽ không phản bội dân tộc của ta!”

“Vậy sao, ngươi có vợ không, hãy nghĩ đến vợ con, cha mẹ, bạn bè của ngươi...” Đỗ Địch An lặng lẽ nhìn hắn ta, “Chết tại nơi đây, Sẽ không có ai nhớ đến ngươi đâu, cho dù ngươi có cứng đầu đến cùng, ta cũng đi tìm được người khác, ngươi có thể cứng đầu, không có nghĩa là miệng người khác cũng cứng, sẽ luôn có những người trung thành với gia đình, sẵn sàng hy sinh, ngươi có nhẫn tâm để bố mẹ ngươi không nhìn thấy xác của ngươi không?”

Gã thanh niên sững sờ không nói nên lời, hắn vẫn chưa kết hôn, nhưng Đỗ Địch An nhắc tới cha mẹ, lại động tới nội tâm của hắn, nghĩ đến hai khuôn mặt rắn rỏi bình thường sâu trong ký ức, cùng với sự mong đợi trong mắt, hắn không kìm không nổi mà muốn khóc.

“Trung thành với gia đình, mới có thể là trung thành với dân tộc, sự kháng cự và cái chết của ngươi là không có giá trị, không có ý nghĩa, cho dù ngươi có nói với ta, không có nghĩa là ngươi phản bội, bởi vì sớm muộn gì ta cũng sẽ biết những điều này.” Đỗ Địch An tiếp tục nói, giọng nói đều đều bình thản, nhưng giống như tiếng của một con quỷ, xâm nhập vào lỗ tai của gã thanh niên, từng bước từng bước dẫn dụ.

Gã thanh niên ngồi ngây người trên vai cỗ máy, trong mắt từ từ tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, “Điều ngươi nói không sai, nhưng thật đáng tiếc...” Hắn cười khổ nói: “Cổ Quốc Hoa Hạ ta chỉ có chiến binh chết trận, chứ không có chiến binh đầu hàng!”

Đang nói, không từ đâu lấy ra một con dao găm cầm trên tay, đâm mạnh về phía cổ họng mình.

Cổ tay đột nhiên bị chém đứt, con dao găm rơi xuống đất.

Đỗ Địch An đứng trước mặt gã thanh niên, đứng từ trên cao, lặng im mà nhìn hắn ta, “Chưa có sự cho phép của ta, sao ngươi dám tùy tiện tự sát được?”

Người thanh niên choáng váng, cơn đau dữ dội của bàn tay bị chém khiến hắn ta hét lên, ôm lấy bàn tay đứt hú lên một cách đau đớn.

“Ngươi đã biết rồi đấy, kết cục của việc phản bội ta.” Đỗ Địch An nhấc vai hắn lên và đặt hắn xuống đất trước mặt cỗ máy, “Tac có thể từ những người khác biết được thân phận của ngươi, tìm được cha mẹ, bạn bè, người yêu, mối tình đầu của ngươi, bất luận người nào có quan hệ với ngươi! Ta có thể làm cho bọn họ đau đớn chết đi sống lại, cũng có thể làm cho bọn họ chịu hết thảy sự sỉ nhục, sống như một con chó, cầu chết cũng không xong!”

Vừa nói, vừa cúi xuống, ấn vào vết thương trên bàn tay đứt lìa của hắn, cường độ ngón tay càng lúc càng nặng.