← Quay lại trang sách

Chương 1389 Cơ Giáp Thần Sáng Thế (2)

trưởng đoàn Lý hơi nhướng mày, hừ lạnh nói: “Miệng lưỡi giảo hoạt, là một quân nhân, xảy ra chuyện nhưng không có ứng phó thích hợp, sau đó không đảm đương được, nếu như mỗi một người đều giống như ngươi, đem việc chạy trốn nói thành những lời lẽ đầy hùng hồn thì cuộc chiến này còn đánh thế nào được? Hả?”

Đỗ Địch An nơm nớp lo sợ, không dám hé răng, cúi đầu xuống, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Ta biết tình cảnh của ngươi, công ty của cha ngươi phá sản, nợ một khoản rất lớn, cần ngươi phải trả, vì vậy ngươi rất cần tiền. Nhưng chiến trường không phải là một trò đùa! Đừng để tiền che mờ đi tâm trí của ngươi, lần này vì sơ suất của ngươi, đã dẫn đến cái chết của hai đồng đội, làm thế nào mà ngươi đối diện được với gia đình của họ?” Trưởng đoàn Lý lạnh lùng nhìn hắn.

“Xin trưởng đoàn cứ việc trách phạt.” Đỗ Địch An cúi đầu xuống thấp hơn.

Vẻ sắc bén trong mắt trưởng đoàn Lý dần dần thu lại, lạnh nhạt nói: “Biết sai là tốt rồi, nhớ kỹ, chuyện này không được nói ra bên ngoài, bởi vì nó liên quan đến quá nhiều thứ, cẩn thận gây ra phiền phức không cần thiết cho bản thân.”

Ánh mắt Đỗ Địch An chợt lóe lên, gật đầu nói: “Đa tạ trưởng đoàn đã nhắc nhở!”

“Nhắc nhở ư? Hừ, đúng là rất thông minh.” Trưởng đoàn Lý thầm nghĩ trong bụng, lạnh nhạt xua tay, “Lui xuống đi, ta rất coi trọng ngươi, nhưng không có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm của ngươi, chỉ có một lần chứ không được có lần hai!”

Đỗ Địch An cung kính đồng ý, cúi đầu lui ra.

“Tiểu tử thối, lần này xảy ra chuyện, xem ra cũng rất sợ hãi, đầu óc đã nhanh nhạy hơn trước kia.” Trưởng đoàn Lý nhìn theo bóng lưng của Đỗ Địch An rời đi, nghĩ thầm trong lòng.

“Xem hành động lần này của bọn hắn, nhất định đã xảy ra chuyện, trong quân đội có phản đồ, hoặc là gián điệp nơi cắm vách đá đã xảy ra biến cố, chuyện này có liên quan không ít đến các nhân vật lớn, ta không muốn ngâm mình trong vũng nước đục ngầu này đâu, mau chóng làm quen với nơi này, sau đó thì rời đi.” Đỗ Địch An nghĩ đến lời của trưởng đoàn Lý nói, trong lòng có suy đoán, vội vàng rời khỏi nơi này, trở về phòng ngủ ở doanh trại.

“Về rồi à, không sao chứ?” Triệu Đại Bảo và Đỗ Địch An ở cùng một phòng ngủ, thấy hắn đã trở về thì vội vàng tiến đến hỏi thăm.

Đỗ Địch An lắc đầu, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không có việc gì cả, ta nói ra tình hình, trưởng đoàn Lý chỉ bảo ta không được truyền nó ra bên ngoài, chuyện này ngươi cũng đừng có đi rêu rao, coi chừng phiền toái.”

Ánh mắt Triệu Đại Bảo run sợ, gật đầu nói: “ Ta biết, ngươi không chuyện gì thì tốt rồi.”

“Ta muốn quay lại thăm em gái ta, ngươi có đi cùng không?” Đỗ Địch An cố ý ngỏ lời mời hắn.

Triệu Đại Bảo lắc đầu nói: “Ta cũng muốn đi, nhưng chúng ta không đi được, ta biết ngươi lo lắng cho em gái của ngươi, nhưng ngươi đừng có làm chuyện ngu ngốc, vi phạm quân kỷ, chờ sau này có ngày nghỉ, ta sẽ cùng ngươi quay về thăm em gái của ngươi, hoặc là chờ sau khi chiến dịch tiếp theo kết thúc rồi đi.”

Đỗ Địch An im lặng, có chút phiền muộn nhưng trong lòng hắn hiểu rõ nhất, biết Thợ máy phục vụ ra vào doanh trại không đơn giản như vậy, chỉ là nghe qua lời nói của Triệu Đại Bảo, mặc dù bọn hắn vừa mới kết thúc chiến dịch nhưng lại không có ngày nghỉ, có thể thấy được đối với bọn hắn khống chế nghiêm khắc cỡ nào.

Tiếp sau đó, Đỗ Địch An làm ra bộ dạng tâm trạng ủ rũ, nằm trên giường của mình, mang những đồ vật cá nhân trong giường dọn dẹp lại một phen, đây là một vài quyển sách, hắn cầm lên đọc, hai quyển này đều là tri thức máy móc, một quyển là sách truyện, còn có một quyển là tập sách, ghi nhớ quy củ và kiến thức chung của Thợ máy.

Đỗ Địch An trong lòng vui mừng, giả vờ tùy ý cầm quyển sách truyện lên đọc vài lần, đồng thời cảm nhận xung quanh, thấy sự chú ý của Triệu Đại Bảo cũng dần dần rời đi, dường như đang muốn để hắn yên tĩnh, hắn chậm rãi buông quyển sách truyện trong tay xuống, làm bộ buồn chán lật xem quyển tập sách.

Những gì viết trong quyển tập sách này, hiển nhiên Tô Minh đã xem qua từ lâu, cũng là thứ mà mỗi thợ máy đều phải xem, thậm chí là phải học thuộc lòng, nhưng đối với hắn mà nói, những thứ này thực sự rất hữu ích.

“Quy tắc của thợ máy…”

“Thợ máy một sao, lương một tháng mười là một trăm ngàn tiền liên bang…”

“Trong thời gian không có chiến dịch, mỗi ngày tám giờ huấn luyện máy móc, mỗi tuần thi đấu đối kháng máy móc ba lần…”

Đỗ Địch An nhanh chóng lật xem, vài phút đã xem xong, tùy ý ném sang một bên, sau đó lại cầm lấy quyển tri thức máy móc, tùy tiện lật xem, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

“Không ngờ tới cuộc sống của những thợ máy này cũng không hề dễ dàng, mỗi ngày tám giờ huấn luyện, đối với thể lực hay trí nào đều tiêu hao rất lớn, tiền lương một tháng là một trăm ngàn tiền liên bang, lấy tiền lương của Tô Minh ra thì phải mất hai tháng rưỡi mới có thể kiếm đủ tiền chữa bệnh cho em gái của hắn, nhưng mà hắn còn một khoản nợ lớn…” Ánh mắt Đỗ Địch An lay động, hắn không nghĩ đến sau khi tiến vào thành trì, những người hắn nhìn thấy cũng không phải đều là gương mặt phương Đông, cũng có số ít kiểu phương Tây.