← Quay lại trang sách

Chương 1388 Cơ Giáp Thần Sáng Thế

Triệu Đại Bảo thấy hắn đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phân phó cho y tá.

Ngay sau đó, bác sĩ đã đến và đưa Tô Minh Châu vào phòng phẫu thuật.

Đỗ Địch An và Triệu Đại Bảo đợi ở bên ngoài, trong lòng Đỗ Địch An âm thầm tính toán, không nghĩ tới Tô Minh lại còn nợ nần, khó trách là một Thợ máy mà lại không có tiền chữa bệnh cho em gái mình, nhưng mà nói tiếp, Thợ máy dù thế nào cũng coi là một chức vụ bảo vệ biên phòng, với thân phận của mình, vậy mà lại không thể nhận được đãi ngộ chữa bệnh miễn phí? Hắn cảm thấy mình cần phải trở về quân đội để làm quen với chế độ đãi ngộ và phúc lợi của thợ máy, nhân tiện thông qua quân đội hiểu rõ cấu trúc xã hội nơi đây.

Không bao lâu sau, Tô Minh Châu được đưa ra ngoài, Đỗ Địch An dùng thấu thị mờ ẩn lướt mắt nhìn qua, thấy được tế bào ung thư trên phổi của nàng đều đã bị cắt bỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy nơi này thu phí cao, nhưng trình độ y học so với thời xưa lại tiến bộ rất nhiều.

“Ngươi ngoan ngoãn nằm ở viện dưỡng bệnh, ta còn phải trở về phục mệnh, không thể ở bên cạnh ngươi rồi, chờ mọi việc kết thúc ta lại đến thăm ngươi.” Đỗ Địch An nói lời tạm biệt với em gái.

Tô Minh Châu rất yếu ớt, cố gắng nói được vài câu thì lại ngủ thiếp đi.

Chờ sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Đỗ Địch An thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn biết cửa ải nguy hiểm này cuối cùng cũng đã qua được.

“Trở về thôi.” Đỗ Địch An nói với Triệu Đại Bảo.

Triệu Đại Bảo gật đầu, đỡ Đỗ Địch An bị thương trên đường ray thành phố, một đường quay lại.

Khi trời tối, hai người trở về quân bộ.

Quân bộ này nằm ở ngoại ô hẻo lánh bên ngoài thành phố, vô cùng bí ẩn, trong phạm vi trăm dặm bên ngoài quân khu đều có lính gác canh giữ, chắc hẳn là có không ít vật phẩm khoa học kỹ thuật giám sát nơi này. Khi hai người tiến vào căn cứ quân bộ, cần nhập nhãn cầu, quét thân phận.

Đỗ Địch An để Triệu Đại Bảo lên trước, đợi hắn quét xong, Đỗ Địch Án nhanh chóng móc ra con ngươi của Tô Minh, đưa nhãn cầu lên, quét qua.

Con ngươi của Tô Minh bây giờ đã hoàn toàn bị đóng băng, không có bị thối rữa, Đỗ Địch An dùng năng lực khống chế do ma ngân Thái Dương Thú mang đến, làm giảm nhiệt độ xung quanh con ngươi, tạo thành băng từ không khí loãng, đóng băng nó lại.

Căn cứ ngầm giống như phần ruột bên trong của một cỗ máy côn trùng, rất nhiều lối đi phức tạp và các trạm kiểm soát chằng chịt, nhiều trạm kiểm soát bên ngoài cần phải tiến hành quét nhãn cầu.

Đỗ Địch An lo lắng bên trong lối đi có giám sát, trước khi quét len lén để cho con ngươi của mình rút vào mô mềm trong hộp sọ, sau đó ấn con ngươi của Tô Minh vào hốc mắt của mình, khảm nó ở bên trong, cảm giác này cực kỳ lạnh lẽo khó chịu, nhưng mà vẫn còn trong phạm vi chịu đựng đau đớn của hắn.

Chờ trải qua hơn mười trạm kiểm soát bên ngoài và trải qua một số trạm kiểm soát không cần quét thân phận nữa, Đỗ Địch An nhanh chóng đem con ngươi của Tô Minh đã tan băng lấy ra, đẩy tròng mắt của mình phồng ra, chuyển động vài cái, cảm giác có hơi mỏi mắt, qua một lúc sau cảm giác khó chịu mới dần biến mất.

“Thượng sĩ Tô Minh, trưởng đoàn Lý tìm ngươi.”

Đỗ Địch An và Triệu Đại Bảo trở lại đại sảnh báo cáo của căn cứ, sau khi mỗi người quét xong hồ sơ đăng ký trên đồng hồ, một thanh niên cường tráng như gấu tìm đến Đỗ Địch An, mời hắn đi gặp trưởng đoàn Lý.

“Ăn nói cẩn thận, không sao đâu.” Triệu Đại Bảo nháy mắt với Đỗ Địch An, vỗ vào bả vai của hắn.

Đỗ Địch An gật đầu, đi theo thanh niên này qua một hành lang dài, một trạm kiểm soát xoắn và mở ra như một cánh quạt, bên trong là một gian phòng làm việc rộng rãi.

“Trưởng đoàn Lý, thượng sĩ Tô Minh đã đến.” Thanh niên đưa bàn tay lên ngực cúi đầu hành lễ.

Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên, nét mặt uy nghiêm, râu kéo dài từ thái dương đến cằm, tạo thành một khuôn mặt thâm sâu mà có phần mị lực nam tính, là một gương mặt kiểu phương Đông, ánh mắt đang nhìn chằm chằm màn hình trên bàn làm việc, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi.”

Thanh niên kia xin cáo lui, để lại một mình Đỗ Địch An.

“Trưởng đoàn.” Đỗ Địch An hành lễ bằng cùng một cử chỉ.

Người đàn ông trung niên chậm rãi nâng tầm mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt: “Nói đi, chuyện của Thái Trường Khang và Tôn Dũng.”

Đỗ Địch An hít một hơi thật sâu, lặp lại cái cớ đã nói trước với Triệu Đại Bảo lặp lại một lần nữa, chỉ là lần này có thêm chi tiết, bao gồm cả truy kích như nào, sau cùng chạy trốn như thế nào.

“Một đòn bổ vào Vực Sâu của Cơ giáp Hắc Tích…”Ngón tay trưởng đoàn Lý chạm lên mặt bàn, trầm ngâm không nói câu nào, qua một lúc lâu sau, bỗng nhiên, hắn ngước mắt lên nhìn Đỗ Địch An, ánh mắt sắc bén: “Cho nên cuối cùng, ngươi đào ngũ?”

Đỗ Địch An vội vàng nói: “Trưởng đoàn, ta trốn không phải bởi vì ta sợ hay lùi bước, mà là hy vọng có thể đem được tin tình báo này về, ta cảm thấy, trên chiến trường cũng không nhất định phải hy sinh đến chết thì mới gọi là chiến sĩ, phát huy ra giá trị, mới gọi là chiến sĩ thực sự.”