Chương 1396 Đường cao tốc tử vong
Những cơ giáp sư được tuyển mộ vào như bọn hắn rất có khả năng đảm nhiệm công việc thuộc hàng chuyên viên kiểm nghiệm cơ giáp trong công ty, địa vị tương đối cao. Mấu chốt nhất chính là, đãi ngộ phúc lợi của công ty Hosk tốt hơn nhiều so với bộ chỉ huy quân, là thánh địa hằng mơ ước của vô số cơ giáp sư.
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An và ba người còn lại thu dọn xong đồ đạc, đeo hành lý của mình, lên xe chiến đấu lục quân ở bên ngoài trụ sở, hướng về phía công ty Hosk.
Xe lục chiến quân hộ tống mấy người đến một con đường ở ven thành phố, Đỗ Địch An và những người khác nhìn thấy một vài chiếc xe giống hình thú hoang màu đen đang đậu bên đường, xe có cao cấp hay không, xem từ chất lượng màu nước sơn sẽ biết được đôi chút, hiển nhiên, những chiếc xe này đều là những chiếc xe cao cấp hàng đầu.
Một gã thân sĩ trung niên mặc lễ phục đứng đợi bên cạnh chiếc xe, ăn mặc tỉ mỉ, tóc được dựng lên rất gọn gàng, mái tóc vàng nhạt được uốn nhuộm, cũng có chút phong cách quý tộc, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ vàng sậm thể hiện khí chất trưởng thành, hắn quay sang chiếc Xe lục chiến quân, đợi xe chiến dừng lại, đi về phía trước, nói rõ thân phận, đó là trợ lý của Chủ quản phụ trách bộ phận hành chính do công ty Hosk cử đi đón Đỗ Địch An và những người khác.
Khí chất của một trợ lý của chủ quản đã nho nhã đến vậy, điều này làm cho Đỗ Địch An và những người khác rất ngạc nhiên, cũng hiểu sâu hơn về công ty Hosk.
Vài người bước ra khỏi xe chiến, được chuyển sang chiếc xe màu đen, Đỗ Địch An đã hiểu ra được, rằng trong thời hòa bình ở Liên bang, Xe lục chiến quân bị cấm chạy vào khu vực đô thị. Quy tắc này, khiến hắn ta ngửi thấy mùi có một ý nghĩa khác lạ.
Xe chạy dọc theo đường cao tốc vào thành phố, cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe càng lúc càng rõ ràng, sương mù mờ ảo bao quanh đường cao tốc cũng dần dần mờ đi, Đỗ Địch An từ xa đã nhìn thấy có người trên đường lộ trước mặt, đang chống gậy lộc cộc mà đi, ăn mặc hiển nhiên vô cùng dơ dáy, như một người ăn xin, đầu tóc rũ rượi, men theo đường lộ mà đi về phía trước.
Chiếc xe chạy đến gần, dường như nghe thấy tiếng động cơ xe gầm rú, người này quay đầu lại, Đỗ Địch An nhìn thấy một khuôn mặt bẩn thỉu, là một gã thiếu niên, nhưng gầy gò đói khát, quần áo rách rưới trên ngực đều bị gió thổi vén lên, các xương sườn bên trong khô quắt, ai thấy đều giật mình.
Nhìn thấy chiếc xe hơi, đôi mắt tê dại của gã thiếu niên đột nhiên sáng rực rỡ, giơ mạnh tay ra, lao ra giữa đường cao tốc, đưa tay ra vẻ muốn chặn xe.
“Đồ Thập Hoang Giả chết tiệt!” Tên tài xế phụ, gã đàn ông trung niên mặc lễ phục dáng vẻ nho nhã lúc nãy cũng nhìn thấy bóng dáng của gã thiếu niên, thấp giọng chửi bới một câu, ngữ khí rất ghê tởm, lấy khăn tay từ trong túi quần ra, che miệng lại, sau đó lệnh cho tài xế kéo cửa kính ô tô xuống, vươn tay ra ngoài cửa sổ, cầm một khẩu súng trên tay!
Nhìn thấy khẩu súng này, trong mắt Đỗ Địch An lóe lên một tia lạnh lùng.
Pằng!
Khi tiếng súng đột ngột vang lên, gã thiếu niên vươn tay ra chặn xe đã bị bắn chết từ xa, gã đàn ông trung niên mặc lễ phục có tài bắn súng thiện xạ xuất sắc, trực tiếp bắn trúng trán của gã thiếu niên, viên đạn có uy lực kinh hoàng, đã làm nổ tung toàn bộ đầu của gã thiếu niên, biến hắn thành một cái xác không đầu, ngã xuống mặt đường, máu tươi chảy ra, cả đường nhuộm đầy một màu đỏ.
“Đi vòng qua.” Gã đàn ông trung niên mặc lễ phục thu lòng bàn tay lại, kéo cửa kính xe lên, sau đó lấy khăn tay lau thân súng, làm như nòng súng lúc nãy duỗi ra đã bị nhiễm vi trùng vậy, lau vô cùng kỹ càng, đồng thời lên tiếng lạnh lùng ra lệnh cho người lái xe.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất điêu luyện, thân xe lắc lư theo hình vòng cung nhẹ, lướt qua xác gã thiếu niên, mọi người ngồi trong xe cũng không cảm thấy rung động nhiều.
Đỗ Địch An từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, máu của gã thiếu niên vẫn đang ộc ộc chảy ra từ cổ, gió xe lùa những chiếc lá rơi trên mặt đất, che mất đi vết máu, nhưng máu vẫn luồn chảy càng nhiều hơn dưới là.
Đỗ Địch An quay đầu liếc nhìn ba người thợ máy khác trong xe, chỉ thấy biểu hiện của họ vẫn bình thường, như thể đối với họ đây là chuyện thường ngày, từ lâu đã quen với việc này.
Hắn im lặng một lúc, bỗng cảm thấy trong lòng, như thiếu đi một thứ gì đó, hắn không biết, nhưng có một giọng nói trong lòng hắn đang lẩm bẩm một mình: Thì ra, nơi nào cũng giống nhau...
Lúc mới bước vào Liên bang, nhìn thấy những tòa nhà bằng thép cao chót vót, những tòa nhà lộng lẫy và thành phố sạch sẽ, điều này khiến hắn cảm thấy nền văn minh ở đây chưa bao giờ bị mai một, cảm thấy có một cảm giác đã trở về với quê hương ba trăm năm trước của mình, nhưng hành động của gã trung niên mặc lễ phục, đã khiến hắn cảm thấy không thể tin được, như thể vừa lập tức bừng tỉnh khỏi một giấc mộng tưởng đẹp đẽ nào đó, trong tim trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Hắn ta không mở miệng hỏi, tại sao lại phải bắn gã thiếu niên này và cái gì là Thập Hoang Giả? Tuy nhiên, hắn biết rằng kẻ ngã xuống là một sinh mạng.
Điều đáng sợ nhất là những người ở bên cạnh hắn ta, thân là những người lính, chiến sĩ và thợ máy để bảo vệ Liên bang, lại phớt lờ như không thấy, xem như là chuyện thường ngày.