← Quay lại trang sách

Chương 1397 Đường cao tốc tử vong (2)

Những người mà bảo vệ, rốt cuộc là ai đây?

Chiếc xe gầm rú như dã thú, phóng túng trên con đường vắng vẻ này, rừng cây ven đường lướt qua với tốc độ cực nhanh, nhưng dưới tầm nhìn động tĩnh của Đỗ Địch An, mọi thứ đều cảm thấy cực kỳ chậm rãi, đủ để hắn phân biệt mọi cảnh vật trên đường.

Hắn ta nhìn thấy những bộ xương chết trên đường cao tốc, quấn trong những mảnh vải vụn, một số có vết đạn trên người, những cái khác còn nguyên vẹn, một số xác đang thối rữa, chết chưa đầy hai tuần, những con chim lông đen sà xuống, miệng to và sắc như một con chim ngói, đang rỉa máu thịt của họ.

Ô tô chạy qua mép những xác chết này, một số xương cốt sắp thối rữa, bị bánh xe đè lên, con đường ngoằn ngoèo di chuyển về phía trước, Đỗ Địch An cũng nhìn thấy những Thập Hoang Giả khác, giống như gã thiếu niên, ăn mặc rách rưới và gầy guộc, một số Thập Hoang Giả một mình tiến về phía trước, có một số hai hoặc ba, lớn có và nhỏ có, dường như là một gia đình. Khi những Thập Hoang Giả này nhìn thấy chiếc xe, một số như phát điên lao ra đường để ngăn cản, nhưng đã bị gã đàn ông trung niên mặc áo lễ phục bắn chết.

Một số khi nhìn thấy chiếc xe, lại nhanh chóng tránh ra, dường như biết rằng với cơ thể yếu ớt của mình, không thể ngăn cản con quái vật thép gào thét như dã thú.

Thời gian lái xe càng ngày càng lâu, số lượng Thập Hoang Giả mà Đỗ Địch An trông thấy càng ngày càng nhiều, lúc sau lại nhìn thấy trên đường cao tốc có những nhóm Thập Hoang Giả, dọc theo con đường lang thang không mục đích như những xác chết biết đi

Lúc thấy nhóm Thập Hoang Giả này, gã đàn ông trung niên mặc lễ phục yêu cầu tài xế mở cửa sổ mái, gài súng máy từ bên trong, đeo mặt nạ phòng độc, đứng trên xế phụ, chuẩn bị sẵn sàng bắn.

Trong một nhóm Thập Hoang Giả, có vẻ có một người cầm đầu, nhìn thấy dáng vẻ của gã đàn ông trung niên mặc bộ lễ phục, hắn ta vội vàng hét lên kích động nhóm những Thập Hoang Giả, nhưng tiếng hét của hắn ta có vẻ không đủ mạnh, có một số Thập Hoang Giả nghe thấy, nhưng có thêm nhiều lại dũng cảm lao ra đường, vươn tay lắc lư, định khiến cho xe dừng lại

Bằng pằng pằng!

Súng máy đang bùng cháy, bảy tám kẻ Thập Hoang Giả bị bắn đến nỗi thân thể nát bét, đạn của khẩu súng máy này cực kỳ mạnh, sau khi bị bắn trúng thân thể sẽ trực tiếp nổ tung.

Ô tô giảm tốc, cán qua xác chết.

Những kẻ Thập Hoang Giả còn lại núp ở bên kia đường, run rẩy, hai mắt đen láy nhìn gã đàn ông trung niên mặc lễ phục sợ hãi.

Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn đám Thập Hoang Giả bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì, hắn đột nhiên đoán được, tại sao em gái Tô Minh nhỏ tuổi vậy mà lại bị ung thư phổi, thế giới này, quả nhiên không phải đâu cũng đẹp đẽ.

Giữa tiếng súng máy gầm rú, chiếc xe chạy dần về phía cuối con đường, Đỗ Địch An không nhớ nổi trên đường đã giết bao nhiêu tên Thập Hoang Gia, cho đến khi thấy được bóng dáng của tòa nhà bằng sắt thép ở phía cuối đường, gã đàn ông trung niên mặc lệ phục mới thu dọn cây súng máy, cởi mặt nạ chống độc ra, ngồi vào ghế phụ thở hổn hển, lấy khăn tay mới ra lau mồ hôi trên cổ và trên mặt.

“Quý vị, khi đến công ty Hosk, các ngươi phải cố gắng lên, cố gắng vượt qua tất cả.” Sau khi nhịp thở của đám gã đàn ông trung niên mặc lễ phục trở nên suôn sẻ, hắn ta quay đầu cười lịch sự với đám người Đỗ Địch An: “Nếu không, trên đường quay về, ta không muốn đi thêm chuyến nữa, có quá nhiều mấy thứ chết tiệt như vậy, giết đến nỗi tay ta đau quá.”

“Đó là đương nhiên rồi, bọn ta chắc chắn sẽ vượt qua.”

“Ta cũng hi vọng có thể vượt qua.”

Ba người Đỗ Địch An cười nói.

Một người khác thấy Đỗ Địch An im lặng không nói, vỗ vỗ vai hắn nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ thông qua mà.”

Đỗ Địch An ngẩng đầu, quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười của Đỗ Địch An, người này cũng cười theo, sau đó bắt chuyện với gã đàn ông trung niên mặc lễ phục trước mặt, muốn hỏi về nội dung cuộc phỏng vấn.

Không ai chú ý tới Đỗ Địch An, cũng không ai hiểu được nụ cười của hắn.

Khi xe chạy vào khu vực thành phố, ngoài cửa sổ xe không còn mấy kẻ Thập Hoang Giả nữa, cảnh vật càng ngày càng phồn hoa hơn, chung quanh những tòa nhà bằng thép ngày càng nhiều hơn, cho đến khi đến ngã ba quảng trường vô cùng phồn hoa tráng lệ, xe đã dừng lại.

“Đến rồi.”

Xe hơi dừng hẳn, gã đàn ông trung niên mặc lễ phục mở cửa ra, khoa tay múa chân rất lễ phép, vừa nhìn là thấy đây là một thân sĩ đến cả nói tục cũng không biết nói, hắn xoay người, mở cửa sau của xe ra, mời bọn người Đỗ Địch An bước xuống xe.

Bốn người bước xuống xe, lập tức bị thế giới lộng lẫy trước mắt làm cho choáng váng.

“Đây là quận Udyr sao?!” Đột nhiên, gã thanh niên có nốt ruồi bên cạnh nói với vẻ kinh ngạc.

Hai người kia định thần lại và nhìn xuống nhau, “Đây là quận Udyr thịnh vượng nhất trong Thành phố Đồng Hạm của chúng ta?!”

Đỗ Địch An lập tức phối hợp với bọn họ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ, một lúc sâu đã biết được tên thành phố biên giới này và vị trí cốt lõi của nó.

“Nơi đây là trụ sở chính của chi nhánh Công ty Hosk của bọn ta ở Thành phố Đồng Hạm!” Gã đàn ông trung niên mặc lễ phục không ngạc nhiên trước sự sửng sốt của mấy người bọn họ, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, giơ ngón tay lên chỉ vào một nơi cuối quảng trường cực kỳ sang trọng, biệt thự uy nghiêm và chậm rãi nói: “Toàn bộ quận Udyr này, đều là địa bàn của công ty Hosk của bọn ta, nghe nói rằng khu vực này được gọi là “Quận Udyr” vì đứa cháu nhỏ của lão gia thứ bảy của Tập đoàn Rockefeller, tên là Udyr, nên dùng tên của nó để đặt cho khu này.”