← Quay lại trang sách

Chương 1403 Giẫm

“Chiến sĩ Thần tộc?” Đỗ Địch An khẽ cau mày, liếc qua tên Tống Minh này, bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Người này nói Hán ngữ tiêu chuẩn, tuổi tác cũng không lớn, cũng không tạo cho hắn cảm giác toàn thân đầy sát khí giống như những chiến sĩ cấp Thác Hoang khác, chẳng lẽ đây là chiến sĩ Ma tộc được Liên bang bản địa bồi dưỡng?

Rocco bị Tống Minh nghiêm nghị quở trách, vẻ mặt đôi phần không nén được bực bội, ho nhẹ một tiếng, nói: “Là do ta sơ xuất, hai vị đều là chiến sĩ Thần tộc kiệt xuất của công ty Hosk chúng ta. Vị này là Đỗ Địch An, là Ma tộc từ bên Tường Ma tới.”

“Đây chính là chiến sĩ Ma tộc chân chính?” Tống Minh và Tuyết Hàm đánh giá Đỗ Địch An, chỉ thấy gương mặt hắn đường nét góc cạnh rõ ràng, có vẻ từng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, vóc người cân xứng, dưới lớp quần áo thấp thoáng lộ ra sức mạnh cơ bắp, nhưng lại không khoa trương. Ngoài ra cũng không có điểm đặc biệt nào khác.

Trong mắt Tống Minh có phần thất vọng, nói với Đỗ Địch An: “Ngươi lẻn vào Liên bang chúng ta là do cấp trên ra lệnh, hay là ngươi tự mình làm vậy?”

Đỗ Địch An quay đầu qua, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chiến đấu, không trả lời.

Trên mặt Tống Minh thoáng vẻ giận dữ, hừ lạnh nói: “Ta đang hỏi ngươi đấy, Ma tộc, thân phận của ngươi cũng đã bại lộ rồi, giả bộ trước mặt ta cái gì? Có tin chỉ một câu nói của ta là có thể khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin hay không?”

Sắc mặt Rocco khẽ biến đổi, vội vàng khuyên: “Tống Minh, hắn là người cấp trên muốn, hội đồng quản trị rất có hứng thú với Đỗ Địch An tiên sinh. Thân phận của hắn không được dễ dàng tiết lộ, nếu không ta và ngươi đều phải chịu phạt!”

“Hội đồng quản trị?” Mí mắt Tống Minh khẽ giật một chút. Mặc dù hắn có phần tự kiêu, nhưng “hội đồng quản trị” không phải là thứ hắn có thể chọc vào. Tất cả mọi thứ mà hắn có được đều là do tập đoàn ban cho, hiển nhiên cũng có thể tước đoạt.

“Bỏ đi, đừng so đo với một tên Ma tộc nữa.” Tuyết Hàm bên cạnh biết Tống Minh yêu sĩ diện, nhẹ giọng khuyên.

Tống Minh lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt từ phía ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía Tống Minh, khẽ mỉm cười.

“Còn dám khiêu khích ta...” Tống Minh nhìn thấy nụ cười của Đỗ Địch An, trong lòng giận dữ, tiểu tử này vậy mà lại cho rằng mình không dám đả thương hắn, cố ý cười nhạo hắn. Thế nhưng, suy nghĩ này trong đầu hắn còn chưa kịp tiêu hóa, đột nhiên cảm thấy trước mắt có bóng đen lóe lên, ngay sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ trên mặt, trong nháy mắt thứ gì hắn cũng đều quên hết, trong đầu chỉ có nỗi đau đớn như vỡ vụn này.

Hắn cảm giác gương mặt hắn như bị đè ép đến sắp vỡ nát, thậm chí còn cảm nhận thấy cái chết.

Luồng sức mạnh kia lôi kéo hắn, quăng về phía trước, thân thể của hắn không thể tự chủ được mà đi theo thứ sức mạnh ấy, không dám kháng cự, sợ mặt mình sẽ bị giật xuống.

Bổ nhào một tiếng, Tống Minh từ trên ghế trượt về phía trước, hai đầu gối đáp trên sàn xe.

Lúc này, cảm giác đau đớn trên mặt tan đi, Tống Minh mở mắt, lại nhận ra mình đang quỳ trước mặt Đỗ Địch An, trong lòng hắn vừa sợ vừa tức giận, vừa định kích phát sức mạnh vô đối trong cơ thể, bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Địch An vung bàn tay lên, chát một tiếng, một cái tát lanh lảnh kèm theo từng hồi ong ong. Hắn cảm giác đầu óc có chút mê man, tầm mắt đều đang chao đảo, không tự chủ được mà ngã nhào trên nền đất.

Một khắc sau, một chiếc giày giẫm lên mặt hắn.

“Mỉm cười với ngươi, không phải là ta lịch sự với ngươi, mà là lời cảnh cáo của ta!” Đỗ Địch An mặt vẫn mang nét cười, một chân đạp trên mặt Tống Minh, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Hàm ở đối diện.

Tuyết Hàm nhìn thấy Đỗ Địch An mỉm cười, nghe được lời của hắn, cảm giác toàn thân túa ra mồ hôi lạnh. Nàng mới vừa rồi ngồi ở bên cạnh Tống Minh, chỉ nhìn thấy Đỗ Địch An ra tay cực nhanh, một tay bóp chặt lấy mặt Tống Minh, lôi hắn từ trên ghế quỳ xuống, sau đó một cái tát quạt hắn ngã nhào xuống đất. Nàng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng tất cả diễn ra quá nhanh, hơn nữa vào lúc Đỗ Địch An ra tay lần đầu tiên, thâm tâm nàng liền có cảnh báo nguy hiểm, cho dù có ra tay, cũng không có cách nào cứu vãn, thậm chí bản thân mình cũng sẽ bị công kích!

Sự thật chứng minh, trực giác của nàng đã đúng. Mặc dù là đánh lén, nhưng có thể đánh bại Tống Minh, thực lực tuyệt đối không kém hơn nàng.

“Đỗ, Đỗ Địch An tiên sinh.” Rocco bên cạnh sợ ngây người, hắn chỉ thấy trước mắt lóe qua cái gì đó, sau đó liền nhìn thấy Tống Minh ngã dưới chân Đỗ Địch An, hắn không ngờ tới Đỗ Địch An sẽ công kích Tống Minh. Ấn tượng về chiến sĩ Ma tộc hung tàn khát máu đã sớm khắc sâu trong tim hắn, không khỏi có phần sợ hãi, lo rằng Đỗ Địch An bị chọc giận, đại khai sát giới! Mặc dù từ góc độ lý trí mà nói, đại khai sát giới chẳng có ích lợi gì với Đỗ Địch An, nhưng mà, ai có thể bảo đảm những Ma tộc khát máu này là người đầu óc lý trí?!

“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ bị công ty Hosk chúng ta truy nã!” Tuyết Hàm nghe thấy lời Rocco, kịp phản ứng lại, lập tức lạnh lùng nói.

Đỗ Địch An nghe vậy khẽ mỉm cười. (1k1)