← Quay lại trang sách

Chương 1404 Giẫm (2)

Chát!

Chợt tiếng một cái tát vang lên, đầu Tuyết Hàm bỗng nhiên bị đánh đến lệch sang một bên, va vào cửa xe, cái trán bị đập khẽ đỏ lên, trên gò má da thịt trắng nõn hiện ra năm dấu ngón tay nhàn nhạt.

“Mạng của các ngươi, còn không đáng để ta hao tổn.” Tiếng Đỗ Địch An rất nhẹ, khẽ mỉm cười nói: “Mặc dù thân phận của ta đã bại lộ, thân trong khốn cảnh, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể vô lễ càn rỡ trước mặt ta!”

Đầu óc Tuyết Hàm vang lên tiếng ong ong, một cái tát này làm cho nàng có cảm giác đầu óc đều bị chấn động, qua một lúc lâu mới khôi phục thần trí, khó có thể tin mà mở to mắt, không ngờ tới Đỗ Địch An lại hung ác đến vậy, càng không ngờ tới, thanh niên nhìn có vẻ điềm đạm mà tuấn tú này, lại ra tay tàn nhẫn với một cô gái như mình!

Rocco ở bên cạnh nhìn mà cũng không dám thở gấp, sau khi nghe thấy lời Đỗ Địch An, mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười xòa nói: “Đỗ, Đỗ tiên sinh, ngươi đừng nóng giận, bọn họ cũng không có ác ý...”

“Ta cũng không có ác ý.” Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, “Nếu không bọn họ đã chết rồi.”

Rocco trong lòng run lên, không dám nói nữa.

Tuyết Hàm nghe được lời Đỗ Địch An nói, cảm giác tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, không hoài nghi chút nào tính chân thực trong lời nói này của Đỗ Địch An. Ma tộc nổi danh hung tàn thô bạo, mang trong mình thú tính của ma vật, cho dù ăn thịt người cũng không có gì hiếm lạ.

Trong xe chiến đấu lâm vào tĩnh lặng chốc lát.

Thân xe lắc lư, chạy khỏi nội thành, dần dần tới khu vực thị trấn ngoại ô.

“Ngươi, ngươi có thể để hắn đứng lên không?” Có lẽ là nhìn Đỗ Địch An không có hành động ác ý thêm bước nữa, cũng có lẽ là vẻ ngoài điềm đạm tuấn tú của Đỗ Địch An trước sau vẫn khiến người ta khó có thể liên hệ với hai chữ ‘hung tàn’, Tuyết Hàm cả gan, nhỏ giọng nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An quay đầu ngạc nhiên nhìn nàng, “Ai cơ?”

Sắc mặt Tuyết Hàm lúng túng, nói: “Chính là tên dưới chân ngươi...”

“Mạo phạm đến ta, cho hắn một cơ hội để quỳ, coi như là hời cho hắn rồi.” Đỗ Địch An nhẹ nhàng cười, “Rất nhiều người đến cả cơ hội quỳ xuống cũng không có.”

Tuyết Hàm khẽ hé miệng, muốn khuyên nữa, nhưng nhìn thấy nụ cười treo trên mặt Đỗ Địch An, bỗng nhiên trong lòng rét run, không dám mở miệng nữa.

Rocco bên cạnh vốn dĩ còn có chút lo lắng đắc tội Tống Minh, lúc này thấy Tuyết Hàm cũng đã từ bỏ khuyên giải rồi, liền cũng yên tâm an lòng mà im lặng, đồng thời liếc mắt hai cái đến Tống Minh bị Đỗ Địch An vững vàng giẫm dưới chân, nghĩ đến thái độ lúc trước khiến cho mình mất mặt, trong lòng âm thầm có mấy phần khoái chí.

Tống Minh cố gắng muốn ngẩng đầu lên, nhưng hắn nhận ra chỉ cần mình hơi dùng lực, cái chân trên mặt kia liền giẫm càng nặng hơn, xương hàm hắn đều sắp vỡ vụn rồi, nói cũng không nói được, nghĩ đến tư thế chật vật, vặn vẹo lúc này của mình, trong lòng vô cùng khổ sở, oán hận ngập trời.

Trên xe tăng bên ngoài thị trấn nhỏ, Đỗ Địch An không nhìn thấy đường ray lộng lẫy trên không trung, cũng không có những toà cao ốc bằng sắt thép chiếu sáng rạng rỡ, chỉ có những ngôi nhà trệt bệt được xây từ bê tông và gạch bình thường, cùng không ít dân thường ăn mặc giản dị, đi xe đạp rỉ sắt xen kẽ trên đường phố, cảm giác cũ kỹ như những năm 80, khác xa với các khu đô thị phồn hoa tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai.

Hắn còn thấy được những Thập Hoang giả với quần áo rách rưới nằm ven đường, người gầy như que củi, bên người còn có những con ruồi đang vây quanh, những dân thường xung quanh đều tránh không kịp, bịt mũi đi vòng qua.

“Nhà máy ở vùng ngoại ô?” Đỗ Địch An lên tiếng, hỏi Rocco.

Rocco run lên một cái theo bản năng, vội vàng nói: “Đỗ tiên sinh cứ bình tĩnh đừng vội, nhà máy ở vùng ngoại ô hoang dã, cách nơi này còn một đoạn đường rất xa, nhưng theo tốc độ của đoàn xe tăng Pugsley chúng ta thì rất nhanh sẽ tới nơi.”

Đỗ Địch An khẽ nhăn mày, nói: “Thành phố này là do tổ tiên của các ngươi xây dựng nhỉ, nếu dân số trong thành đã không nhiều như vậy, vậy tại sao còn phải vây thành một khu vực lớn như vậy?”

Rocco cười khổ nói: “Trước kia dân số trong thành phố bọn ta nhiều hơn hiện tại rất nhiều, sau đó bởi vì tài nguyên nước bị ô nhiễm, người bị nhiễm bức xạ hạt nhân càng ngày càng nhiều, ảnh hưởng tới khả năng sinh sản, làm cho số lượng con cháu cũng từ từ giảm bớt. Hơn nữa, sau khi thành phố trung ương thành lập cơ quan chính phủ, người dân từ khu vực biên giới cũng đều từ từ di chuyển về trung tâm thành phố, qua thời gian dài, làm cho thị trấn nhỏ gần trung tâm thành phố chật kín cả người, mà vùng ngoại ô lại trở thành thị trấn ma, không người cư trú, chỉ có những tên Thập Hoang giả chết tiệt này sinh sống trong những thị trấn ma đó.”

Đỗ Địch An im lặng.

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng súng.

Đỗ Địch An và Rocco nhìn về phía trước thì thấy bên trên một chiếc xe mở đường trong đoàn xe tăng Pugsley ở phía trước, một người trung niên bụng phệ mặc trang phục cảnh sát quay cửa kính xe xuống, nổ súng bắn chết một tên Thập Hoang giả đang cản đường phía trước.

Xe tăng nhanh chóng lướt qua bên cạnh Thập Hoang giả bị bắn chết, một cái xác ngã trên đất, là một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ, vĩnh viễn dừng lại.