← Quay lại trang sách

Chương 1416 Biểu diễn

“Không biết bọn họ có biết những gì mình đã nói với Luke trước đó hay không….” Đỗ Địch An lại nghĩ tới chuyện này, rồi lại nghĩ để lần sau bọn họ phái người đến thì sẽ bắt người đó hỏi xem Luke có chuyện gì xảy ra không.

Hắn tiếp tục nằm trên mặt đất, nhắm mắt và giả vờ ngủ.

m thanh chói tai không tiếp tục vang lên nữa.

Đỗ Địch An đột nhiên hiểu ra, dường như máy móc này kiểm tra xem hắn có ngủ hay không là thông qua trạng thái cơ thể của hắn, trông nó có vẻ khá cao cấp.

“Phát hiện dựa trên đặc điểm giấc ngủ, nói như vậy, chỉ cần ta giữ cho cơ thể tỉnh táo khi ngủ là có thể tránh được, nhưng mà cứ như vậy thì cơ thể sẽ không được nghỉ ngơi, chỉ được bổ sung tinh thần mà thôi.”

Để cơ thể thức tỉnh mà ý thức vẫn còn ngủ mê, nghe có vẻ phức tạp nhưng làm thì rất đơn giản. Đỗ Địch An nhắm mắt lại, để cho suy nghĩ của mình yên tĩnh, từ mặt đất đứng lên, chậm rãi nhấc một chân lên sau đó thì duy trì tư thế đứng bằng một chân còn lại.

Chờ cho tư thế này ổn định, ý thức của hắn chậm rãi tiến vào giấc ngủ mê.

Rất nhanh, hắn đã thiếp đi trong khi thân thể vẫn đang ở tư thế đứng một chân, vì để giữ tư thế cân bằng một chân này, theo bản năng cơ bắp của hắn duy trì trạng thái căng thẳng nhẹ.

Giấc ngủ này rất thoải mái, đợi Đỗ Địch An mở mắt ra vẫn không nghe thấy âm thanh chói tai kia, không nhịn được mỉm cười, xem ra thiết bị kiểm tra của đối phương cũng không cao cấp đến vậy.

Hắn ngồi xuống xoa xoa chân giải tỏa mệt mỏi, sau đó nhớ lại cấu tạo thân thể của cơ giáp Ma Ngạc lúc trước, còn có cấu tạo của một cơ giáp khổng lồ nhìn thấy từ nhà xưởng ven đường, lúc ấy hắn đã dùng thấu thị để quét qua tình trạng bên trong cơ thể của những cơ giáp kia, ghi nhớ kỹ, giờ phút này mang ra so sánh với cơ giáp

Ma Ngạc, phát hiện ra giữa chúng không có quá nhiều sự chênh lệch, đều là cơ giáp bán sinh vật.

“Chiến đấu thêm lần nữa thì có thể rời đi rồi.” Đỗ Địch An nghĩ thầm.

Một miếng thịt bò đẫm máu được đưa vào bên trong ống dẫn thức ăn.

Đỗ Địch An tựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng quát mắng từ phía trên truyền xuống mới biết có thức ăn được đưa vào, hắn đứng dậy mở van, lấy miếng thịt bò bên trong ra, ngấu nghiến từng ngụm, nuốt xuống một cách tùy tiện.

“Xem ra sắp được rời đi rồi.” Đỗ Địch An vừa cắn nuốt miếng thịt bò vừa suy nghĩ.

Sau khi ăn xong, hắn nằm xuống ngủ, phát hiện ra âm thanh chói tai cũng không còn truyền đến nữa, hắn biết khả năng cao ngày mai sẽ bắt đầu chiến đấu.

Đúng như dự đoán, đến ngày hôm sau, sáng sớm Đỗ Địch An đã nhìn thấy Felix đứng trên đài quan sát, thấy hắn tỉnh lại, trên mặt Felix nở ra một nụ cười, “Anh Đỗ, mấy ngày nay nghỉ ngơi ổn cả chứ?”

Đỗ Địch An mỉm cười nói: “Ngủ rất ngon.”

Felix cười, “Vậy là tốt rồi, lần này bọn ta sẽ đưa đến một cơ giáp mới nghiên cứu chế tạo cho chiến đấu với ngươi, nếu như ngươi vẫn giống lần trước, thì hình phạt lần này sẽ tăng lên gấp bội.”

Đỗ Địch An cười đáp: “Tới một cái, ta giết một cái.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Felix chợt biết mất, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy ta sẽ chờ xem.”

“Tiểu quỷ Ma tộc này quá ngông cuồng rồi.” lão Bạch Hồ đứng bên cạnh tức giận nói, hắn vô cùng căm hận Đỗ Địch An, lần trước đã hại hắn thua một khoản tiền lớn, khiến cho hắn vô cùng đau lòng.

“Chỉ được cái miệng lưỡi mà thôi.” Phong thái của Felix vẫn rất lịch sự, tao nhã, hắn lạnh nhạt: “Lần này cho hai cái cùng lên một lúc, để trận đấu của chúng ta thêm phần kích thích, cũng đồng thời cho hắn nếm trải chút khổ sở.”

“Hai cái?” Bên cạnh có người giật mình nói, “Vậy thì có khó quá không, lỡ như giết chết hắn…”

“Giết hắn rồi, không phải thi thể của hắn vẫn còn giá trị sao?” Một người trung niên mặc âu phục màu trắng tủm tỉm nói cười, trên người hắn ta sặc mùi thuốc, lúc nói ra những câu này làm cho nét mặt vài người bên cạnh cũng chợt biến đổi, theo bản năng đứng cách xa hắn một chút.

“Chuẩn bị đi!” Felix dặn dò.

Mấy người thấy ý hắn đã quyết, không dám khuyên răn nữa, đều ngay lập tức rời đi.

Đỗ Địch An dựa lưng vào tường và mong chờ trận chiến.

Một lát sau, thông đạo phía sau cái van truyền đến tiếng rung động nhỏ, đôi mắt Đỗ Địch An sáng lên, hắn biết con mồi đang tới gần.

Thông đạo vừa mở ra, từ bên trong xuất hiện hai cỗ cơ giáp khổng lồ.

Đỗ Địch An hơi ngạc nhiên, nhịn không được mà bật cười thành tiếng, xem ra Felix đã bị mình chọc giận rồi, muốn dạy dỗ mình đây mà, thật là đỡ việc cho hắn!

Hai cơ giáp bán ma vật này, một cái có hình dạng con vượn, cao khoảng mười hai mười ba mét, lông toàn thân trắng như tuyết, khối cơ bắp ở lồng ngực là kim loại màu bạc sẫm được khảm lên, lưng có hai ống tên lửa, khi nó bò trên mặt đất ống tên lửa trên lưng có thể phóng ra, hoặc là đứng thẳng để bắn kẻ địch trên bầu trời. Ngoài ra, trong tay nó còn nắm chiến đao bằng kim loại khổng lồ, hơn nữa có tận hai thanh.

Hình dạng của cơ giáp bán ma vật kia thì rất quen thuộc, trông cực kỳ giống với giao long của thần thoại Hoa Hạ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, móng vuốt dưới bụng của nó tất cả đều được khảm kim loại bên trên, mà lớp vảy trên người nó đa số đều là màu kim loại, trên trán có một con mắt, nhìn kỹ sẽ nhận ra được là chất liệu hợp kim, bên trong con ngươi trống rỗng.