Chương 1420 Tóm kẻ đứng đầu
Người điều khiển cơ giáp thằn lằn này cứng mặt cứng lưỡi, không nghĩ tới cơ giáp mà mình am hiểu nhất lại bị đánh lén, cứ như vậy bị Đỗ Địch An xe rách ra, hắn muốn điều khiển cơ giáp xoay lại thì đã thấy bóng lưng của Đỗ Địch An biến mất, muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa, dù cơ giáp này mất đầu vẫn có thể chiến đấu, nhưng lực chiến lại giảm đi rất nhiều, rất nhiều đường dây trong đầu đã bị phá hư dẫn đến một ít hệ thống vũ khí không thể nào khởi động được.
“Đây có phải là tên Ma tộc đã chiến đấu với bọn Luke không?’
Vèo!
Đỗ Địch An nhanh như chớp, trong nháy mắt đã vọt tới phía đông của nhà xưởng này, trong con ngươi màu vàng kim xuất hiện một bóng người, đôi mắt của hắn hơi nheo lại, khí thế bạo ngược lại càng mạnh mẽ, giống như một con ác thú nằm sấp nhảy vọt, động tác mau lẹ, trong nháy mắt đã vọt tới trước một gian phòng lơ lửng được dựng trên giá kim loại, bên ngoài nơi này có mấy cái bàn cafe, mặt đất là ván gỗ, bên cạnh còn có mấy chậu hoa, cách bài trí vô cùng đẹp mắt.
Đỗ Địch An một cước đá văng cửa phòng, bên cửa lại vang lên tiếng báo động chói tai, lưỡi dao của hắn đâm xuyên qua, tiếng báo động lập tức dừng lại.
Bành!
Một chùm sáng nóng rực chợt bắn tới, Đỗ Địch An hơi nghiêng đầu né tránh.
Trong gian phòng là một mảng tối đen, khi hắn xông vào Felix cũng đã tỉnh lại, trong lúc hắn tự mình đá văng cửa phòng, Felix đã bò dậy từ trên giường nhưng không với tay bật đèn mà mò mẫm đưa tay về phía khẩu súng laser đặt bên cạnh giường, bắn về phía cửa.
Khả năng ứng biến này so với người bình thường cũng đã cực kỳ xuất sắc.
Nhưng mà, Đỗ Địch An có thị giác bóng đêm, tất cả những hành động của Felix hắn đều nhìn thấy rõ ràng, hắn dễ dàng né tránh đường đạn của cây súng này, Đỗ Địch An cũng không chậm rãi tiến đến vờn hắn mà là trong nháy mắt xoay người đã vọt tới trước mặt hắn, chất nhầy màu đen bên trên cánh tay sắt bén rút đi, lộ ra một cánh tay tái nhợt, một tay nắm phần gáy của Felix từ trên giường nhấc lên.
Cùng lúc đó, trên bả vai cuộn lên một lưỡi dao Cát Liệt, ánh sáng lạnh lóe lên, súng ống trong tay Felix rơi xuống, thứ rơi xuống còn có cả bàn tay đang cầm súng, cổ tay cũng đồng thời bị cắt đứt.
Felix vẫn luôn mỉm cười tao nhã giờ phút này lại phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, trên người tên thanh niên này không còn nhìn thấy chút thong dong nào cả, vốn dĩ đang ngủ nên đầu tóc rối bời cộng với tiếng kêu la thảm thiết nãy giờ, thật sự nhìn rất cuồng loạn và chật vật.
Đỗ Địch An cởi bỏ ma thân kẻ Tách Rời, trên cánh tay bỗng xuất hiện ra những cái vảy màu xanh biếc, đây là năng lực ma ngân hệ Độc khác của hắn, có thể gây ra ảo giác và tê liệt.
Móng tay nhẹ nhàng lướt qua vết thương của Felix, Felix cảm thấy cổ tay đã đứt ra có một cơn gió mát, sự đau đớn nóng rát đã biến mất, hắn há to miệng, vô cùng sửng sốt, ngây người trong chốc lát mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, sắc mặt vô cùng khó coi, “Ngươi muốn thế nào?”.
“Không tò mò làm sao ta có thể thoát ra khỏi đây à?” Con ngươi màu vàng kim của Đỗ Địch An nhìn rất quỷ dị trong bóng đêm.
“Tò mò cũng vô dụng, ngươi bắt ta lẽ nào muốn cho ta làm con tin, để cho ngươi dễ dàng rời đi?” Felix hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu là như vậy, ta hứa với ngươi, ta sẽ không công bố tin tức về ngươi, ngươi có thể dễ dàng rời khỏi đây, sẽ không một ai biết được, ta sẽ giúp ngươi sửa đổi lỗ hổng xác thực ngươi đã lẻn vào quân bộ, để ngươi có thể trà trộn trong Liên bang mà không có một ai biết được!”.
“Nói chuyện với người thông minh thật sự rất tiết kiệm sức lực.” Đỗ Địch An cảm thấy hắn đã lựa chọn đúng đắn khi làm giảm nỗi đau trên cánh tay của Felix, mỉm cười nói: “Nhưng mà tạm thời ta vẫn chưa muốn rời đi, hoàn cảnh nơi này khá tốt, ta rất thích.”.
Felix ngạc nhiên, mi mắt giật giật, hắn nói: “Ta biết, lúc trước ta có hơi thất lễ với ngươi, mong ngươi đừng trách tội, hơn nữa thái độ của ta đối với ngươi cũng không phải quá tệ, ngươi có nhu cầu gì, chúng ta có thể từ từ thương lượng, giết chết ta đối với ngươi cũng không có lợi, ta không có ý uy hiếp ngươi đâu, ta chỉ muốn nói, nếu như giữ lại ta thì ta có thể đáp ứng rất nhiều nhu cầu của ngươi.”
Đỗ Địch An không ngờ tới Felix lại đầu hàng nhanh đến vậy, xem ra cái danh “Ma tộc” của mình thật sự đã đủ dọa người, ở trong mắt đám người kia, chỉ cần hắn không vừa ý là sẽ đại khai sát giới, cái thể loại ăn thịt người sống, nhưng mà như cũng đỡ phiền phức cho hắn, cười nói: “Nói rất đúng, điều đầu tiên ngươi cần làm bây giờ là để cho mọi người trở lại nghỉ ngơi, phải biết thương cảm cho thuộc hạ, có đúng không?”.
Felix nghe thấy tiếng cảnh báo vang dội bên ngoài, khóe miệng hơi run lên, hắn biết, một khi nghe theo lời Đỗ Địch An nói, giải tán đám thủ vệ bị kinh động bởi tiếng cảnh báo này, hắn sẽ thật sự rơi vào trong tay của Đỗ Địch An, tùy ý cho hắn ta xử lý, ai biết được cái tên Ma tộc khát máu này sẽ đối xử với hắn như thế nào chứ? Nếu nói sẽ không trả thù, hắn tuyệt đối không tin.
Nhưng mà, hoàn cảnh của bây giờ không thể không nghe lời hắn ta.
Felix huy động đại não vận động cực nhanh, suy nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng mà dưới ánh mắt bức người của Đỗ Địch An, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thì sao có thể nghĩ ra cách gì được cơ chứ, hắn đành gật đầu, nói: “Ta biết rồi, bây giờ ta để cho bọn họ tắt báo động, để cho mọi người đi nghỉ ngơi.”