← Quay lại trang sách

Chương 1422 Tóm kẻ đứng đầu (3)

Sau khi đặt Felix xuống, Đỗ Địch An nhanh chóng quay trở lại, trên trán xuất hiện một viên bảo thạch màu đỏ, giống như một con mắt yêu dị, nhiệt lượng tập trung, bất chợt có một tia sáng từ trán bắn ra, đánh vào ngay lồng ngực của một cơ giáp trong đó.

Rầm một tiếng, lồng ngực của cơ giáp này bị bắn xuyên qua, nhưng phía trước chỗ cơ giáp sư đang ngồi lại có một tấm kim loại ngăn cản chùm sáng.

Đỗ Địch An nhướng mày, than thầm trong lòng, bây giờ là buổi tối không có ánh sáng mặt trời, hiệu quả tấn công của tia sáng Thái Dương Thú thấp hơn bình thường ba mươi phần trăm, đương nhiên không thể nào giết chết cơ giáp sư trong cơ giáp.

“Nếu cứng rắn quá thì sẽ hao tổn thể lực.” Trong đầu Đỗ Địch An hiện lên suy nghĩ này, xoay người nhấc Felix lên, tát một cái để cho hắn tỉnh lại, nhìn Felix vẻ mặt còn đang mơ hồ, nhanh chóng nhấc hắn lên: “Để cho bọn họ ngừng tấn công đi.”

Đầu óc Felix ong ong, nhưng sau khi bị Đỗ Địch An nhấc lên, gió mạnh thổi qua, hắn giật mình tỉnh táo lại.

“Cái này, cái này không được…” Sắc mặt Felix trắng bệch, không còn giữ được phong thái lịch thiệp nữa.

Đỗ Địch An lạnh lùng: “Không nói thì chết!” Móng tay của hắn đã đâm vào da của Felix.

Nói cho cùng, dù sao Felix cũng chỉ là một phú nhị đại sống an nhàn sung sướng, tuy rằng từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, cũng đã chứng kiến qua biết bao thí nghiệm đẫm máu, thế nhưng bản thân lại không chịu được khổ sở, bây giờ lại bị móng tay của Đỗ Địch An đâm tới đau đớn không muốn sống nữa, vội vàng nói: “Ta nói…ta nói.” nói xong, hắn lập tức hét lớn những lời của Đỗ Địch An.

Hai cơ giáp chạy đến trước mặt của Đỗ Địch An, nghe thấy như vậy thì đồng loạt dừng lại, nhìn vào Felix đang bị Đỗ Địch An nắm trong tay, cơ giáp sư trong hai cơ giáp có chút chần chừ.

“Bọn họ muốn tấn công ta, ta dùng ngươi ra ngăn cản, ngươi xem làm sao thì làm đi.” Đỗ Địch An nói với Felix.

Felix bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, vội vàng khuyên: “Nhanh dừng tay, ta lệnh cho các người ngừng tấn công!”

Hai chiếc cơ giáp ngừng lại tại chỗ, dường như có chút lúng túng.

Đỗ Địch An nói khẽ với Felix: “Để một người trong bọn họ xuống đàm phán với ta.”

Felix lập tức hiểu ý nghĩ Đỗ Địch An, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có thể kiên trì hét lớn: “Hắn bảo một người các ngươi xuống đây nói chuyện với hắn, cơ giáp mang số hiệu Quỷ Biến kia, ngươi xuống đây đi!”

Cơ giáp bên trái như một pho tượng Phật Đà, nhưng toàn thân là kim loại màu đen, trên người có mấy cánh tay to lớn với móng vuốt sắt nhọn, hết sức dữ tợn, hơn nữa phần lưng còn gù lên cao, dường như còn có những sợi râu đang tung bay ở phía trên, giống như ma quỷ. Nghe thấy mệnh lệnh Felix, vẻ mặt người ngồi trong khoang điều khiển khẽ biến hoá, nhưng không lập tức hành động, sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên dùng bộ đàm nhanh chóng nói vài câu với phía người điều khiển phía bên phải.

Đỗ Địch An dùng thấu thị thấy được cảnh này, trong lòng thầm nghĩ không tốt.

Quả nhiên, chỉ thấy cơ giáp số hiệu Quỷ Biến mang dáng vẻ quỷ dị của Phật Đà ở phía trái này chậm rãi đi tới, dường như không có ý xấu, nhưng trán của hắn đột nhiên hé ra một con mắt thẳng đứng, bên trong chợt bắn ra một tia laser!

Tia laser vô cùng lớn, đủ để bao phủ hoàn toàn Đỗ Địch An.

Trong nháy mắt khi Đỗ Địch An nhìn thấy con mắt thẳng đứng hé ra, lập tức dồn sức lùi về phía sau.

Bùm

Tia laser bắn xuyên mặt đất trước mặt hắn.

Felix nhìn đến trợn mắt há mồm, ngược lại càng thêm giận dữ vô cùng: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?!”

Hai chiếc cơ giáp không đáp lại, nhanh chóng lao tới, bọc đánh hai bên trái phải Đỗ Địch An.

Vẻ mặt Đỗ Địch An nặng nề, hắn đoán được ý nghĩ của hai cơ giáp sư này, sự việc lập tức trở nên có chút khó giải quyết, hắn hít một hơi thật sâu, ném Felix về phía một cây đại thụ đằng sau, ngược lại toàn thân dâng lên lửa mạnh hừng hực, lưỡi đao sắc trên toàn thân đều bị lửa mạnh bám vào, tựa như que hàn đỏ thẫm, từ Kẻ Tách Rời đen biến thành Kẻ Tách Rời bùng cháy màu đỏ tươi, năng lực của ma ngân Thái Dương Thú dung nhập vào bên trong lưỡi dao Cát Liệt, sức mạnh dâng trào làm hắn cảm thấy lúc giơ tay nhấc chân dường như có thể hủy thiên diệt địa!

Nhưng, tiếng tim đập cũng ngay lúc này nhảy lên dữ dội, làm hắn cảm thấy đau đớn như bị xé nát.

“Đánh nhanh thắng nhanh!” Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh đến đáng sợ, cánh đao đang thiêu đốt chợt vỗ, giống như một quả cầu lửa rơi xuống trong bầu trời đêm.

Trên trán cơ giáp số hiệu Quỷ Biến lập tức bắn ra tia laser, khoảng cách cực ngắn, chưa đến nửa giây.

Thân thể Đỗ Địch An chuyển động lên xuống, tránh thoát tia laser bắn ra, mặc dù tốc độ bắn của tia laser cực nhanh, làm hắn khó có thể phản ứng, nhưng hắn nhờ thấu thị đã thấy được phía sau con mắt thẳng đứng che giấu thiết bị bổ sung năng lượng cho laser, mỗi khi bổ sung năng lượng sắp hoàn tất thì nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, làm cho không kịp đổi hướng.

Chưa đến hai giây ngắn ngủi, Đỗ Địch An đã tới gần trước mặt cơ giáp số hiệu Quỷ Biến, nghênh đón hắn là bốn cánh tay quái dị, cánh tay này từ dưới nách Phật Đà mọc ra, trên cánh tay mọc ra lông dài vô cùng, móng tay bén nhọn, giống như móng vuốt sắc bén, màu da phát xanh, trong tay cầm bốn món vũ khí: chùy, đao, kiếm, khiên, lúc này chùy và đao chém xuống, khiên cản ở trước mặt chính hắn, kiếm chém từ dưới lên.