Chương 1423 Trái tim vàng ròng (2)
“Phá!!”
Đỗ Địch An gào thét một tiếng, cảm giác trái tim đang co rút dữ dội, truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn không lo được giảm lực, ngọn lửa trên toàn thân lưỡi đao sắc bén tản ra, hóa thành ánh lửa đầy trời, che lấp tầm mắt cơ giáp, đồng thời tránh thoát cự chùy, xông qua hướng bên cạnh cự đao, đuôi lưỡi đao vung lên, bùm một tiếng, chặt đứt chiến đao!
Đỗ Địch An lướt qua chiến đao, xông vào bên trong tấm khiên, lưỡi đao toàn thân bỗng tụ tập lại, trước người hóa thành một lưỡi đao sắc hình dáng như mũi khoan xoắc ốc, bùm một tiếng, khiên lớn lập tức bị đục ra một lỗ thủng.
Cánh đao của Đỗ Địch An nhanh chóng vỗ mạnh, lại lần nữa hung hăng đẩy mạnh thân thể, giống như một con chim lửa đang bốc cháy, phá vỡ mà vào đến trong lồng ngực cơ giáp.
Bình bịch!
Cơ giáp ngã ầm xuống đất.
Đỗ Địch An chui ra từ phía sau cơ giáp, còn chưa kịp thở dốc đã cảm giác được một cảm giác nguy hiểm tê dại da đầu truyền đến, vội vàng lắc mình né tránh.
Hắn không quay đầu lại, nhưng đã thấy rõ, là tia laser từ mắt một chiếc cơ giáp khác giống Cửu Vĩ Hồ bắn tới, sức mạnh công kích của tia laser này vô cùng vượt trội, dường như mỗi chiếc cơ giáp đều được trang bị.
Đúng lúc này cơ giáp Cửu Vĩ Hồ hành động mau lẹ, nhanh chóng xông về phía Đỗ Địch An, chín cái đuôi yêu dị lấp lóe, bắn ra số lượng lớn ngân châm bằng kim loại.
Đỗ Địch An để lưỡi dao Cát Liệt hóa đá, mặc cho ngân châm kim loại đâm rơi, lông tóc vô thương, thậm chí không cảm nhận được đau đớn, lúc nãy hắn tia nhiệt lượng bắn về phía lồng ngực của chiếc cơ giáp Cửu Vĩ Hồ, giờ khắc này ở ngực hắn chỗ bộ lông vẫn y nguyên vỡ vụn ra, lộ ra phần kim loại bên trong cơ giáp.
Ánh mắt Đỗ Địch An u ám, con mắt thẳng đứng trên trán lại hé ra lần nữa, cùng lúc đang tránh né ngân châm, thình lình tranh thủ bắn ra một chùm tia sáng.
Bùm!
Chùm tia sáng này đụng vào tấm kim loại bên trên lồng ngực Cửu Vĩ Hồ khi nó vừa di chuyển, nhìn qua giống như là Cửu Vĩ Hồ tự mình đụng vào phía trên.
Đỗ Địch An phát hiện, cơ giáp nửa sinh vật này tuy mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng không cách nào so sánh với trong Tường lớn bên trong Vực Sâu, có lẽ trên số liệu về phương diện tính năng có thể so ra vượt Chủ Vực Sâu, nhưng nếu gặp phải Chủ Vực Sâu chân chính, mức độ cao thấp của kinh nghiệm chiến đấu này, sẽ làm cho cuộc chiến nghiêng về một bên.
Hắn không liều mạng đánh nhanh thắng nhanh, để tránh cho trái tim sẽ không thể chịu nổi, hắn cảm giác trái tim dường như vỡ vụn, chủ yếu là lúc trước lấy một địch hai, không thể không mau chóng giải quyết một trong hai người.
Vèo!
Trên người hắn hóa đá, né tránh công kích của Cửu Vĩ Hồ, thỉnh thoảng tìm được sơ hở của nó, bắn ra một tia nhiệt năng.
Tia nhiệt năng này mỗi lần đều bắn trúng tấm kim loại trên ngực Cửu Vĩ Hồ, nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện mỗi lần bắn tới đều là cùng một nơi.
Cơ giáp Cửu Vĩ Hồ tựa hồ đã nhận ra được ý đồ của Đỗ Địch An, các đòn đánh ra càng ngày càng luống cuống, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, sóng âm chói tai truyền đến, Đỗ Địch An cảm giác đầu óc bị choáng một trận, lại có cảm giác như mộng tựa ảo, giống như uống say.
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng cảm giác kinh khủng đột nhiên bao trùm xuống, Đỗ Địch An chợt bừng tỉnh từ cảm giác say mê kia, chỉ cảm thấy toàn thân đều kích thích ra một lượng lớn mồ hôi lạnh, một tia laser đang khuếch trương trong tầm mắt, hắn theo bản năng tránh về bên cạnh, nhưng vẫn bị tia laser bắn trúng, xoẹt một tiếng, hắn cảm giác thân thể nhẹ đi mấy phần, ánh mắt quét qua, mấy lưỡi dao lồi ra bên phải bả vai của chính mình vậy mà lại biến mất, liên luỵ đến bả vai phải cũng mất đi một khoảng bằng nắm đấm, lộ ra huyết nhục và xương cốt bên trong.
“Năng lực ma ngân loại tinh thần?” Vẻ mặt Đỗ Địch An biến hóa, tế bào trong cơ thể bắt đầu khởi động, lưỡi dao Cát Liệt đã gãy lần nữa được hồi phục, nhưng xương cốt và huyết nhục bên trong bả vai của bản thân, lại không có cách nào tự lành trong thời gian ngắn, hắn hóa thành dáng vẻ Kẻ Tách Rời, giống như một đàn hung thú trải rộng lưỡi đao, phóng về hướng đối diện Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ vung vẩy chín đuôi, phía cuối của chín chiếc đuôi này cực kỳ sắc nhọn, rõ ràng là chất liệu kim loại, giống như chín đạo lưỡi dao sắc ghép lại.
Đỗ Địch An bỗng nhiên tăng tốc, tránh thoát công kích của Cửu Vĩ Hồ, nhưng trong nháy mắt gia tốc vượt quá giới hạn của thân thể, trái tim lại lần nữa có cảm giác như bị xé rách, hắn cắn răng, chợt bổ nhào vào lồng ngực của Cửu Vĩ Hồ, đuôi đao ra sức nện xuống, đâm xuyên qua tấm kim loại kia, thấy được một cô gái đang hoảng hốt lo sợ bên trong phòng điều khiển, trong mắt của hắn tràn ngập hơi thở tàn bạo, mấy lưỡi dao trên người điên cuồng bắn tới.
Phụt phụt phụt!
Thân thể cô gái với thân hình tuyệt mỹ này bị đâm thủng đến trăm ngàn lỗ, máu tươi ròng ròng chảy ra từ vết thương, khuôn mặt đẹp đẽ bị máu tươi làm mờ đi, giống như ác quỷ, sau đó ngọn lửa từ vết thương trong cơ thể nàng phun ra, thiêu cháy thân thể đến tận cùng.
Đỗ Địch An mở miệng khẽ hút một cái, ngọn lửa bám vào trong phòng điều khiển lại giống như không khí bị hắn hút vào trong miệng, biến mất không thấy đâu nữa.