Chương 1458 Chợ đen (2)
Đỗ Địch An tựa vào xe, ngồi thả lỏng, ám hiệu và địa chỉ đều lấy được từ chỗ Felix, không ngờ tới một nơi đề phòng cẩn mật, khắp mọi chỗ đều có người máy bảo vệ và khoa học kỹ thuật giám sát, lại có một chốn âm u như chợ đen.
Hào quang càng chói mắt, bóng tối càng thâm sâu.
Rất nhanh, người trung niên đã đưa Đỗ Địch An đế chợ đen, nhưng mà đây rõ ràng là một khách sạn năm sao hào nhoáng xa hoa.
Người trung niên đi tới quầy lễ tân, từ trong túi âu phục lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho lễ tân, trong đó, một nhân viên phục vụ nhìn thấy tấm thẻ đen, trong mắt nàng hiện lên một tia dao động khó phát hiện, nhanh chóng nhận lấy thẻ đen, quẹt vào máy quẹt thẻ bên cạnh hệ thống, sau đó cười ngọt ngào với người trung niên: “Ngươi muốn phòng số mấy?”
“Số một.” Người trung niên nói.
Người phục vụ mỉm cười, “Mời đi theo ta.”
Nàng rời khỏi quầy lễ tân, dẫn người trung niên và Đỗ Địch An đi thẳng về phía bên kia đại sảnh khách sạn, đi tới trước cửa thang máy ở một góc hẻo lánh, quẹt thẻ công tác của mình qua vị trí quét trên thang máy, cửa thang máy mở ra, nàng dẫn hai người đi vào.
Đỗ Địch An đi ở phía sau, dùng thấu thị lướt nhìn qua khách sạn này, nhìn bề ngoài tấm thẻ công tác của nhân viên phục vụ này cũng giống như những người khác, nhưng bên trong thực chất là một tấm thẻ kim loại màu đen giống như thẻ của người trung niên, mà ở dưới thang máy này, vị trí bên dưới hai mươi mét chính là một quảng trường dưới lòng đất, bên trong có khá nhiều người, vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Lúc này, thang máy đang dần đi xuống, cảm giác mất trọng lượng đang truyền đến, nhưng rất nhanh đã ngừng lại, khi cửa thang máy mở ra một lần nữa, hiện lên phía trước là một đường hầm sâu đen hun hút, nhân viên phục vụ nói một tiếng mời, người trung niên liền dẫn Đỗ Địch An đi về phía đường hầm, ở bên ngoài đường hầm là một quảng trường cực kỳ lớn.
Người trung niên không dẫn Đỗ Địch An trực tiếp đến quảng trường, hắn đẩy một cánh cửa ở bên cạnh đường hầm ra, đi vào bên trong một căn phòng nhỏ, trong căn phòng này có một cái máy chủ khổng lồ, còn có cả mũ bảo hiểm, bên cạnh có tủ đựng đồ, người trung niên nói với Đỗ Địch An: “Nếu ngươi muốn mua thứ gì, đều có thể đặt hàng ở đây, ngoài ra, đây là mặt nạ chống điều tra, có thể bảo vệ thân phận của ngươi không bị phát hiện.”
Nói xong, hắn lấy từ trong tủ ra một cái mặt nạ chú hề màu đen rồi đưa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hỏi: “Trong đó bán những gì?”
Người trung niên sửng sốt nhìn hắn một cái, sau đó thoải mái nói: “Chờ ngươi trở thành khách hàng cấp Sao của thành phố thì sẽ có quyền tiến vào thị trường giao dịch tự do bên trong, ở đó, ngươi có thể bán đồ dùng cá nhân của mình, cũng có thể mua của những người khác, giá cả tự do, hơn nữa còn miễn thuế, nếu như ngươi có một khoản tiền đen cần chuyển sang tài khoản khác cũng có thể giao dịch ở trong đó.”
Mắt Đỗ Địch An sáng lên, khó trách chợ đen còn có thể cắm rễ sống sót, chỉ riêng miếng ngon miễn thuế này cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều phú hào rồi, hắn hỏi: “Làm sao để thành khách hàng cấp Sao?”
“Ngươi tiêu đủ mười triệu ở đây là sẽ tự động trở thành khách hàng cấp Sao.” Người trung niên mỉm cười nói.
Đỗ Địch An gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
“Lần này ngươi được vào trong chợ đen hai giờ, bây giờ còn lại một giờ năm mươi hai phút, ta sẽ không làm chậm trễ ngươi thưởng lãm hàng hóa, ta đợi ở bên ngoài cửa đợi ngươi.” Người trung niên khách sáo nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, quy tắc của chợ đen rất bá đạo, những khách hàng không phải cấp Sao thì mỗi ngày chỉ có thể ở bên trong hai tiếng, nếu đi chợ đen hai lần liên tục mà không có chi tiêu gì thì sẽ bị hủy bỏ tư cách vào chợ đen.
“Chợ đen vậy mà lại dám mở trong con đường phồn hoa của trung tâm thành phố, sau lưng chắc có không ít nhân vật lớn chống lưng…” Ánh mắt Đỗ Địch An lóe sáng lên, hắn đi tới trước máy chủ rồi ngồi xuống, đội mũ bảo hiểm vào, rất nhanh đã giống như lúc huấn luyện cơ giáp trong quân đội, trong tầm mắt xuất hiện các hình ảnh ảo, cả người dường như đều đứng trước hình ảnh này, chỉ thấy trong hình ảnh là danh sách đầy màu sắc.
“Loại sinh vật, loại khoa học, vũ khí nóng, vũ khí lạnh, vũ khí hóa học, ma vật…” Đỗ Địch An nhìn lướt qua phân loại chung chung phía trên, đầu tiên chọn vào trong loại sinh vật, lập tức xuất hiện vài hình ảnh chụp vô cùng rõ ràng, xếp thứ nhất chính là một cô gái nhỏ hai tay bị xiềng xích khóa lại, mắt to, làn da trắng nõn, tinh xảo giống như búp bê sứ, nàng có giá hai triệu ba trăm ngàn tiền Liên bang.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua hàng mặc định ở trên, xếp hạng theo doanh số bán hàng nhưng không hề có số liệu bán hàng, hắn nhìn về phía dòng giới thiệu tên của cô gái nhỏ “Xử nữ da trắng bệnh máu yếu thuần thiên nhiên ngoan cố”.
Dưới tên của các mặt hàng là lựa chọn chi tiết, chẳng hạn như lựa chọn màu tóc, chiều cao, cân nặng, tuổi tác và cả mức độ phản nghịch.
Ngoài ra, dưới đây còn có giới thiệu chi tiết, hóa ra thiếu nữ trong bức ảnh này là một loại đặc sản của chợ đen được các phú hào rất yêu thích, có thể mua về làm người hầu, làm đồ chơi, giống như nhận nuôi một chú chó, có thể dạy dỗ, hoặc là làm bạn với mình, nếu như giết chết nó thì có thể liên hệ với chợ đen, họ sẽ phụ trách tiêu hủy thi thể.