← Quay lại trang sách

Chương 1465 Thử nghiệm thuốc

Sau khi thông báo tuyển dụng được phát ra, Đỗ Địch An lại liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng của trang web, chuyển hai mươi ngàn tệ, để bọn họ hỗ trợ đưa thông báo tuyển dụng lên đầu trang đề cử, nửa giờ sau, đã có người liên hệ với hắn.

“Ta, ta muốn ứng tuyển làm nhân viên thử nghiệm thuốc của các ngươi.” Đầu dây bên kia là một giọng nói có chút lắp và sợ sệt, nhưng lời nói ra tựa hồ là tiếng nói của một người đàn ông trung niên.

Đỗ Địch An hỏi: “Đã xem thông cáo tuyển dụng chưa, đồng ý với những điều kiện của chúng ta sao?”

“Đồng ý, đồng ý.” Người nọ vội vàng nói.

Đỗ Địch An liền nói: “Vậy ngày mai ngươi đến công ty của chúng ta.”

“Được, được, vậy thì, xin hỏi một chút, nhận thù lao vào cùng ngày như trên đó đã nói, là thật sao?” Người nọ cẩn trọng hỏi.

Đỗ Địch An nói: “Là thật, ngày mai đến thử thuốc, ngày mai đưa tiền.”

“Thật sao? Tốt quá rồi! Cảm ơn, cảm ơn!” Người nọ vội vàng cảm ơn, có chút kích động.

Đỗ Địch An không nói gì thêm, dập máy truyền tin, thở dài, tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng nhờ sự từng trải của hắn trong những năm này cũng có thể cảm nhận được, người này hơn phân nửa là thường dân cấp thấp, bị cuộc sống bức bách. Suy cho cùng, nhân viên thử nghiệm thuốc là một nghề nguy hiểm, thậm chí không thể xưng là nghề nghiệp, thường thường là vô cùng thiếu tiền, hoặc là nhiễm bệnh gì đó không có tiền trị liệu, mới có thể đi làm nhân viên thử nghiệm thuốc một lần, mà giá lớn phải trả, rất có thể làm giảm tình huống khẩn cấp tạm thời, nhưng cả đời đều sẽ bị tổn thương lúc thử nghiệm thuốc tạo thành tra tấn, đau đớn cả đời, thậm chí u sầu tự sát!

Không lâu sau, máy truyền tin của Đỗ Địch An lại vang lên, lại là một người ứng tuyển.

Đỗ Địch An sau khi ứng phó vài câu, khẽ cau mày, cảm thấy chính mình cần thêm một thư ký, mở một công ty hao phí quá nhiều thời gian, hắn không muốn đem toàn bộ tinh thần và thể lực của chính mình dùng hết lên đây.

Rất nhanh, hắn lại phát thông báo tuyển dụng thư ký lên trang web, lần này lại không đưa tiền cho trang web hỗ trợ đề cử, thư ký là nghề nghiệp hấp dẫn, có tiền nhét cho trang web, còn không bằng thêm vào tiền lương của thư ký.

Ngày hôm sau.

Đỗ Địch An mang ba người Mã Tĩnh đến công ty tiếp đón nhân viên thử nghiệm thuốc, hôm qua tổng cộng có mười bảy người gọi điện cho hắn, đến sau mười giờ tối, đề cử trên trang web bị loại bỏ, mới không có người tiếp tục gọi điện ứng tuyển.

Các loại thuốc bình thường quy định nhân viên thử nghiệm thuốc nhất định phải từ ba người trở lên, mà toàn bộ phải đạt yêu cầu mới có thể thông qua xét duyệt, hắn chỉ để lại ba người trước nhất, tất cả những người sau đều cự tuyệt, dù sao, thuốc này trong mắt bản thân hắn chính là thuốc thành phẩm, giá bán đắt đỏ, cho bọn hắn dùng thuốc giá trên trời không nói, còn cho bọn hắn tiền, chuyện tốt như vậy có thể trong toàn bộ Liên bang đều sẽ không xảy ra.

“Để ta xem vết thương của các ngươi.” Trong phòng làm việc, Đỗ Địch An và ba người Mã Tĩnh ngồi một bên, ba người xin việc ngồi ở một bên khác, trong đó hai người lộ ra vẻ lo lắng bất an, một người trung niên khác lại có vẻ rất bình tĩnh, Đỗ Địch An liếc mắt một cái liền phát hiện, khí chất của người trung niên này có phần cường tráng, khác với người bình thường, có khí khái của quân nhân, nhưng lại có mấy phần khí chất cao quý.

Nhân vật như vậy, hẳn không phải đến vì tiền.

Lúc ba người đến, Đỗ Địch An đã quan sát qua thân thể của bọn họ, lúc này cũng chỉ là xem xét hình thức bên ngoài, tránh cho ba người Mã Tĩnh hoài nghi.

“Đây, đây là vết thương của ta.” Người trung niên đứng ngoài cùng bên trái khẩn trương đến có chút nói lắp, giơ tay trái lên, bên trên thiếu một ngón tay, còn đang băng băng gạc, bên trong có máu, cho dù là ba người Mã Tĩnh đều có thể nhìn ra, đây là vết thương vừa bị hôm qua.

“Ngón tay này của ngươi, là bị đứt hôm qua?” Mã Tĩnh không nhịn được hỏi.

Người trung niên có chút khẩn trương và bất an, nói: “Là sáng hôm qua lúc làm việc không cẩn thận làm đứt, nghe nói thuốc các ngươi nghiên cứu chính là thuốc tái sinh, ta như vậy hẳn là phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của các ngươi nhỉ?”

Mã Tĩnh giật mình, cười nói: “Nói như vậy, vận may của ngươi nhưng cũng thật không tệ, thuốc của bọn ta trên cơ bản không có thiếu sót, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngón tay này của ngươi có thể mọc ra, hơn nữa còn có thể nhận mười ngàn tệ phí thử nghiệm thuốc.”

Lúc người trung niên nghe được “mười ngàn.” đôi mắt có chút tỏa sáng, nhịp tim cũng tăng nhanh thêm mấy nhịp.

Đỗ Địch An lại liếc mắt mà nhìn ra được, ngón tay của hắn là bị đứt vào ban đêm, cũng chính là lúc không lâu sau kết thúc trò chuyện với chính mình làm đứt, mục đích có lẽ là vì mười ngàn này.

Một ngón tay mười ngàn, với hắn mà nói hẳn là một cuộc làm ăn rất có lời.

Người trung niên ngồi giữa mày rậm mắt to, khí chất cường tráng liếc qua người bên trái này, trong mắt có mấy phần đùa cợt hứng thú, nhưng không nói gì thêm, mà là vén áo mình lên, cởi ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhưng trên lồng ngực có mấy vết sẹo khắc sâu vô cùng, ở phần bụng phía dưới những vết sẹo này, có một cái lỗ nhỏ, hẳn là thiếu đi một mảnh huyết nhục.

“Có tiền hay không cũng được, thuốc tái sinh của các ngươi có thể trị khỏi vết thương kia của ta không, nó đã đóng vảy rồi.” Người trung niên cường tráng nói.

Ba người Mã Tĩnh nhìn thấy thân thể này của hắn, bị dọa đến khẽ ngửa ra sau, kêu lên sợ hãi.

“Không vấn đề gì.” Đỗ Địch An bình tĩnh nói.