← Quay lại trang sách

Chương 1471 Phân tán.

Ngày hôm sau.

Khi Đỗ Địch An đến công ty thì đã có rất nhiều người đang đợi hắn, trong đó có một thư ký mà hắn tuyển đến, là một người đẹp khoảng 27, 28 tuổi, tên là Chu Dĩnh, nhìn qua thì rất có năng lực, không phải là loại năng lực của một thư ký bình thường mà là loại giàu kinh nghiệm thực sự, vừa nhìn qua là người làm việc năng suất.

Đỗ Địch An tùy tiện tìm hiểu một chút liền nhận nàng vào, sau đó giao chuyện tuyển dụng trong tay cho nàng.

Chu Dĩnh không ngờ được ông chủ mới của mình lại trẻ như vậy, trong lòng có chút thấp thỏm, nhìn thế nào cũng cảm thấy Đỗ Địch An giống như là “phú nhị đại.” chỉ là ra ngoài gây dựng sự nghiệp chơi chơi, làm thư ký cho loại người này, nàng buộc phải nghĩ đến phương diện khác, trong lòng thầm hạ quyết tâm. Nếu như Đỗ Địch An chỉ là tên ăn chơi trác táng, nàng sẽ chủ động từ chức rời đi, cho dù công việc này đãi ngộ rất tốt.

Sau khi giao việc lặt vặt này cho Chu Dĩnh, Đỗ Địch An đợi ba vị khách VIP đến mua thuốc, chào hỏi đơn giản khách khí hai ba câu rồi dẫn bọn họ đến phòng khách, bảo Chu Dĩnh pha ba cốc trà và một cốc cà phê, bởi vì một người trong đó là ngoại tộc của nhân chủng tóc vàng.

“Ông chủ Tần, thuốc đâu?” Tống KIm uống một hụm trà nhỏ liền dò hỏi.

Đỗ Địch An gọi Chu Dĩnh đến, bảo nàng đi tìm Mã Tĩnh lấy thuốc mang đến đây.

Không lâu sau, ba phần thuốc được đưa đến tay của Đỗ Địch An, Đỗ Địch An đẩy thuốc đến trước mặt ba người, nói: “Thuốc này đã mang đi xét duyệt, còn phải đợi qua hai ngày nữa mới có thể thông qua, tạm thời vẫn chưa có thể tiêu thụ ở trên thị trường. Thế nhưng các ngươi cần gấp hiện tại có thể bán cho các ngươi, thuốc không có vấn đề gì. Người thử thuốc của chúng ta đã thử rồi, nhân tiện cũng nói với các ngươi, một trong số người thử thuốc có tướng quân Diêu Kiệt.”

“Cái gì?” Tống Kim nghe không rõ, nói: “Tướng quân gì?”

“Tướng quân Diêu Kiệt?” Vương Đông Lâm ở bên cạnh lại nghe rõ, hắn hơi trừng mắt, nói: “Ngươi nói chính là vị tướng quân Diêu Kiệt dùng binh khí đánh nhau sao?!”

Đỗ Địch An bình tĩnh nói: “Lẽ nào rất nhiều tướng quân trùng tên trùng họ sao?”

Tống Kim đã hiểu ra, hoài nghi nhìn hắn: “Làm sao có thể, tướng quân Diêu Kiệt là thân phận cấp tướng, làm sao lại làm người thử thuốc cho ngươi? Cho dù là hắn muốn đến thử thuốc, ngươi dám cho hắn thử sao?”

“Cho dù ta có to gan hơn cũng không dám lôi kéo một tướng quân làm áo hổ. Chuyện này các ngươi đi điều tra sẽ biết thôi. Hơn nữa chỗ này của ta có hồ sơ thử thuốc của bọn họ có thể cho các ngươi xem, không thể giả được.” Đỗ Địch An gọi Chu Dĩnh đến, bảo nàng đi đến lấy hồ sơ tư liệu thử thuốc ở trong két sắt ra, sau đó đối mặt với ba người đang ngạc nhiên nghi ngờ, Chu Dĩnh nói lại một lần từ đầu đến cuối chuyện thử thuốc.

Lúc này, hồ sơ người thử thuốc cũng được Chu Dĩnh mang đến.

Đỗ Địch An đưa cho ba người, Vương Đông Lâm giành lấy đầu tiên, khi nhìn thấy tên và ảnh trên hồ sơ lập tức hai mắt trợn lên, khó có thể tin. Hắn ta từng là quân nhân, cũng có vài mối duyên với Diêu Kiệt, vừa nhìn đã nhận ra người này chính là vị tướng quân Diêu Kiệt cao quý kia, không ngờ người có tiếng tăm lẫy lừng như vậy cũng là người thử thuốc cho Đỗ Địch An! Rất nhanh, hắn nghĩ tới một vấn đề khác, trong lòng giật mình, hỏi Đỗ Địch An: “Tướng quân Diêu bị thương gì mà cần dùng đến thuốc của các ngươi?”

“Thăm dò chuyện riêng tư của tướng quân, không tốt lắm đâu?” Đỗ Địch An mắt lé nhìn hắn.

Vương Lâm Đông tỉnh ngộ, ngượng ngùng cười nói: “Coi như ta chưa hỏi, thuốc này ta mua, tiền bây giờ ta sẽ chuyển cho ngươi. Nếu như dùng tốt, ta có thể đặt mua một lô nữa được không?”

“Được, theo hợp đồng mua là được.” Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.

Vương Đông Lâm thở phào nhẹ nhõm, lập tức dùng máy truyền tin chuyển khoản cho Đỗ Địch An, sau đó hỏi: “Thuốc này dùng như thế nào?”

“Thuốc này tiêm vào là được.” Đỗ Địch An nói, kêu Chu Dĩnh đưa tới một ống tiêm mới cho Vương Đông Lâm: “Hiện tại có thể dùng, thấy hiệu quả ngay lập tức, xảy ra vấn đề ở đây thì ta cũng hết cách quỵt tiền. Bọn họ cũng có thể là nhân chứng, nào.”

Vương Đông Lâm ngạc nhiên, đây là coi mình là chuột bạch nhỏ sao? Thế nhưng trong lời nói của Đỗ Địch An cũng có lý. Tuy rằng có tướng quân Diêu Kiệt thử thuốc thế nhưng trong lòng hắn vẫn là có chút lo lắng. Dù sao cũng là thuốc chưa được cục xét duyệt thông qua, hắn do dự một chút vẫn là quyết đoán vén tay áo lên và tiêm thuốc vào.

“Hai ngón tay này của ta nắm đó bị phiến đá đè, tình huống khẩn cấp bị ta chặt đứt rồi, không biết có thể mọc lại được không.” Vương Đông Lâm nhìn tay của chính mình, lập tức ngẩng đầu lên hỏi Đỗ Địch An: “Thuốc này bao lâu thì thấy hiệu quả?”

“5 đến 10 phút.” Đỗ Địch An nói.

Vương Đông Lâm, Tống Kim và một người chủng tóc vàng ‘Martin’ đều sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

Tống Kim nâng đồng hồ lên nhìn, bắt đầu đếm thời gian, khi đến phút thứ 4, Vương Đông Lâm kêu lên, chỉ thấy máu thịt ở chỗ ngón tay bị đứt trên tay của hắn khẽ nhúc nhích, không lâu sau, hai đầu ngón tay trắng nón mọc dài ra.

Tống Kim và Martin ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.

“Đây, đây là thần dược à...” Tống Kim chấn động lẩm bẩm tự nói.