Chương 1475 Đi đến (2)
Giọng điệu của hắn trở lại bình thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như ngươi cho ta năm trăm triệu tiền vốn, tùy theo ý ta sắp xếp, ta có thể làm được không ít chuyện đâu, tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng một khi thành công, ta có thể thu về rất lớn, chí ít có thể lọt vào trong tầm mắt của cha ta.”
“Mục tiêu của ngươi là lọt được vào tầm mắt của cha ngươi sao?” Đỗ Địch An cảm thấy thấy vọng.
Felix nghe được giọng điệu thất vọng của Đỗ Địch An thì vội nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên để ta thay thế địa vị của hắn thôi, cũng là một bước mà ta phải vượt qua.”
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, sau đó không nói gì nữa, sợ mục tiêu đặt ra cho hắn quá lớn, dọa sợ hắn rút lui nên ngay lập tức nói: “Ta sẽ chuyển tiền cho ngươi, nhưng tiền này phải ký hợp đồng, ta không cho ngươi vô điều kiện đâu.”
“Ta biết...” Felix nói nhỏ.
Đỗ Địch An hẹn thời gian ký hợp đồng với hắn, rồi tắt truyền tin.
Vào buổi tối, thư ký Bộ trưởng ngoại vụ tập đoàn Terrass liên lạc với Đỗ Địch An, đồng ý buổi trưa ngày mai gặp mặt hắn, cũng phái chuyên cơ đến đón hắn.
Đỗ Địch An nghỉ ngơi một đêm, lấy lại sức và sắp xếp lại tài liệu đâu vào đó, sáng sớm hôm sau hắn đến công ty, bàn giao mấy chuyện đơn giản cho Chu Dĩnh, để nàng trông coi hoạt động của công ty, sau đó ngồi vào xe rời khỏi công ty, dừng lại bên ngoài sân bay ở phía nam thành phố Mạc Bắc, chờ đợi không bao lâu thì có một chiếc máy bay chiến đấu có vũ trang, có ký hiệu tiếng Anh của Terrass từ từ hạ cánh, một vài vệ sĩ có vóc dáng cường tráng bước ra từ bên trong.
Đỗ Địch An tiến lên gặp mặt, người chịu trách nhiệm tiếp đón hắn là một người đàn ông trung niên tóc vàng, dáng người cường tráng, rất giỏi ăn nói, tự xưng là phụ tá của Bộ trưởng Bộ ngoại vụ Terrass.
Sau khi máy bay chiến đấu có vũ trang cất cánh, rời khỏi thành phố Mạc Bắc, toàn bộ khung cảnh hoang vu bên ngoài thành phố hiện ra trong tầm mắt, cũng có thể nhìn thấy đường hầm trên không từ thành phố Mạc Bắc đến các thành phố khác, máy bay chiến đấu có vũ trang dần dần bay lên cao, lướt qua trên đồng hoang, qua từng tòa thành thị.
Đỗ Địch An bay qua những thành phố này, cũng cảm thấy rằng diện tích của những thành phố này rất lớn, chứa một hai chục triệu nhân khẩu cũng không có vấn đề gì, ngoài ra thỉnh thoảng có thể trông thấy ma vật và xác sống trên cánh đồng hoang, đều là cá lọt lưới trong Vòng Hòa Bình, còn loài lông vũ chim chú thì rất ít xuất hiện ở trong Vòng Hòa Bình, cho dù có cũng sẽ bị sóng âm tần số cao của máy bay chiến đấu có vũ trang dọa sợ mà đi xa.
Dọc đường, người đàn ông trung niên tóc vàng cũng không nói nhiều, Đỗ Địch An nhìn ra được tuy rằng biểu cảm khuôn mặt của hắn luôn ôn hòa và lễ độ, nhưng trong mắt lại khó có thể che giấu được thói kiêu ngạo, rõ ràng là thật sự không để hắn vào mắt. Hắn muốn hỏi người nọ một số chuyện về tập đoàn Terrass mà không tìm được trên mạng, nhìn thấy thái độ này của người nọ, hắn liền biết có hỏi cũng vô dụng, đơn giản là không thèm để ý tới, dọc đường đi còn vô cùng yên lặng.
Sau hai tiếng đồng hồ, chiếc máy bay chiến đấu có vũ trang bay thẳng đến thành phố Đô Yêu, một trong năm chủ thành lớn của Liên bang, đây là vùng nội địa của tập đoàn Terrass, có thể nói, trong tòa thành này, tập đoàn Terrass chính là chúa của địa phương, mỗi một cửa hàng của nơi này, phía sau đất xây dựng đều có liên quan chặt chẽ với tập đoàn Terrass, nó cũng là đại bản doanh của tập đoàn Terrass, giống như ba chủ thành lớn khác trong năm chủ thành lớn, nó cũng giống như đại bản doanh của ba tập đoàn lớn khác như Rockefeller.
Trong số đó, chủ thành cao quý nhất có tên là thành phố Hòa Bình, là nơi sinh sống của Tổng thống Liên bang và các quan chức lớn của Liên bang, tuy nhiên độ thịnh vượng của nó có phần kém hơn một chút so với chủ thành nơi bốn tập đoàn chiếm đóng, nhưng nó không có chút mảy may ảnh hưởng nào đến ấn tượng và vị trí cao quý nhất của thành phố Hòa Bình trong suy nghĩ của hết thảy thị dân ở Liên bang.
Biểu tượng Terrass trên máy bay chiến đấu có vũ trang đã khiến cho máy bay tránh khỏi các cuộc kiểm tra biên cảnh và được lính canh cho vào sân bay trong thành phố, người đàn ông trung niên tên Nikkor đưa Đỗ Địch An xuống khỏi máy bay chiến đấu, bên ngoài là ô tô hàng hiệu cao cấp nhất của công ty thuộc Terrass sản xuất đã chờ đợi từ rất sớm. Nikkor đưa Đỗ Địch An lên xe và đi đến tòa nhà văn phòng ngoại vụ của tập đoàn Terrass, nó tọa lạc bên dòng sông hình bán nguyệt nổi tiếng ở thành phố Đô Yêu, các nhân viên ngồi ở văn phòng trong tòa nhà cũng có thể trực tiếp nhìn thấy dòng sông hình bán nguyệt trong vắt và uốn lượn bên ngoài tòa nhà, đây cũng là một trong những nơi đắt giá nhất thành phố Đô Yêu.
“Mời.” Nikkor xuống xe và lịch sự nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn tòa nhà cao vút sừng sững trước mặt và mảng xanh hóa rộng lớn bao quanh tòa nhà, không khỏi cảm thán tài lực hùng hậu của tập đoàn Terrass, chỉ riêng một tòa ngoại vụ đã hoành tráng như vậy, thảo nào tổng bộ của tập đoàn kia lại được xây dựng trên một hòn đảo ở trong thành phố Đô Yêu.
Dưới sự chỉ dẫn của Nikkor, hắn đi tháng máy dành cho chuyên viên, chỉ chốc lát sau, Đỗ Địch An đã ở trong văn phòng của Bộ trưởng ngoại vụ Terrass, nhưng bây giờ Bộ trưởng ngoại vụ đang có cuộc họp, hắn chỉ có thể ở đây chờ.
Trong phòng làm việc lớn như vậy lại chỉ có một mình Đỗ Địch An và một thư ký xinh đẹp với cử chỉ lão luyện, trước mặt còn có một ly cà phê vẫn còn bọt, từ cửa sổ sát đất phía trước có thể nhìn ra con sông hình bán nguyệt ở đằng xa và vô số những tòa nhà thấp hơn tòa nhà này, và những người đi đường nhỏ bé như con kiến đang đi trên đường phố, từ trong này có thể quan sát được hết thảy mọi thứ, tựa như có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Đỗ Địch An tùy ý quay đầu nhìn xung quanh, khi tầm mắt xuyên qua bức tường, phát hiện vật liệu trong tường rất đặc biệt, chẳng hạn như kim loại và gỗ, đương nhiên có thể xây một tòa nhà mấy trăm tầng như vậy, với kiến trúc và kỹ thuật bình thường thì rất khó mà làm được. Hắn nhìn thấy các văn phòng khác trên tầng này, có văn phòng của Nikkor, bảng hiệu trên bàn và ở cửa chứng tỏ đó là một thư ký.
Trong một phòng họp khác, Đỗ Địch An nhìn thấy vị bộ trưởng ngoại vụ Ngôn Trường Trạch, đây là khuôn mặt của người Trung Quốc, khoảng năm mươi tuổi, phong thái phi phàm, đang nói chuyện với những người khác về một vụ kiện thương mại liên quan đến của tập đoàn Cửu An dưới trướng của tập đoàn Michael với tập đoàn Terrass.
Ánh mắt của Đỗ Địch An nhìn xuyên vào trong cơ thể người này, hắn đột nhiên phát hiện mật độ xương của người này tương đối cao, thể chất gấp khoảng ba lần người thường, hoàn toàn có thể lấy một địch mười, ở Liên bang, thể chất như vậy có thể xem như là binh sĩ của bộ đội đặc chủng.
“Không ngờ một Bộ trưởng ngoại vụ của Terrass lại có thể chất như vậy, hẳn là do dùng thuốc, nghe nói tập đoàn Terrass đã nghiên cứu xác sống và ma vật, đã nghiên cứu rất nhiều loại thuốc, trong đó có một số loại thuốc cấm không được lưu thông trên thị trường, ngay cả những thị dân bình thường cũng không biết sự tồn tại của những loại thuốc cấm này, nhưng đó không phải là chuyện gì bí mật trong tai của quân đội và các tập đoàn khác, hẳn là hắn đã được tiêm thuốc sinh học của Terrass, tk27!” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng.
Thuốc này chuyên bán cho quân đội, cũng là một trong những thứ tạo ra tài lực cho Terrass, giá cả cực kỳ đắt đỏ, nghe nói là mười triệu!
Ngược lại, thuốc tái sinh của hắn xem như là sản phẩm giá rẻ rồi.