Chương 1486 Giúp đỡ
Chớp mắt, nửa tháng đã qua.
Thí nghiệm của Tiền Dịch và Sở Tuệ Như đã chuẩn bị kết thúc. Trong nửa tháng qua, Đỗ Địch An ngoại trừ quan sát phòng thí nghiệm của bọn họ, còn gặp được không ít chuyên gia quyền hạng hàng đầu khác, cũng đã tới thăm phòng thí nghiệm của chuyên gia nghiên cứu ma vật, tìm hiểu tài liệu về thí nghiệm. Mặc dù có sự khác nhau giữa nghiên cứu ma vật và xác sống, nhưng trong mắt hắn thì chúng đều là sinh vật, khó tránh sẽ có điểm giống nhau.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, sau khi xem tài liệu về thí nghiệm ma vật, thì thấy trong đó không ít lần nhắc tới thí nghiệm xác sống, thậm chí có người còn liệt kê ra vài án lệ nghiên cứu xác sống kinh điển vào luận văn để chứng minh quan điểm và phỏng đoán của mình.
“Vẫn chưa được...”
Trong phòng thí nghiệm, khuôn mặt luôn thanh nhã bình tĩnh của Sở Tuệ Như lúc này đã chau thành một nhúm, đầy lo lắng. Tiền Dịch và Sovas ở bên cạnh cũng sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Đỗ Địch An ngồi một chỗ lật xem tài liệu, nghe thấy động tĩnh của mấy người, biết thí nghiệm nhiều ngày qua của họ đã coi như phá sản rồi. Ba người đã thử nghiệm từ nhiều mặt nhưng cuối cùng vẫn không thể chế tạo ra thuốc trường thọ.
Thực ra một tuần trước, thí nghiệm này cũng đã rơi vào ngõ cụt, nhưng ba người không muốn buông bỏ, cố gắng thử từ trên mọi phương diện nhưng cuối cùng vắt hết óc, thử hết mọi cách mà vẫn cứ thất bại.
Hạng mục thất bại, điểm của ba người ở công ty sẽ thấp xuống, khi xuống tới trình độ nhất định thì sẽ bị công ty sa thải.
Đỗ Địch An lặng lẽ buông tài liệu thí nghiệm trong tay xuống, ra khỏi phòng thí nghiệm để tránh bị ba người này giận cá chém thớt. Mặc dù bọn họ không dám tức giận ra mặt, nhưng âm thầm tức giận cũng sẽ khiến cho hắn vô duyên vô cớ tăng thêm phiền toái.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Đỗ Địch An đi tới phòng ăn dùng bữa, lại nhìn thấy có một người tóc hoa râm ngồi trong góc, người đó mặc quần áo chuyên gia, trang phục mộc mạc nhưng khí chất lại rất đoan trang, đang nhìn chén mì trước mặt mà xuất thần.
“ Bà Lan Tâm, bà sao thế?” Đỗ Địch An lập tức đi tới.
Trương Lan Tâm lấy lại tinh thần, thấy trước mặt là một thanh niên tuấn lãng, không khỏi lộ ra nụ cười, “Là Tần Mặc à.”
Đỗ Địch An biết nàng là phe nghiên cứu ma vật, thấy nàng có vẻ phiền lòng, bèn hỏi: “Bà Lan Tâm, có phải thí nghiệm đã xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Trương Lan Tâm khá là nhã nhặn với Đỗ Địch An, lắc đầu mỉm cười, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ mấy đưa nhỏ thôi.”
“Nhớ bọn nhỏ cái gì, Lan Tâm, có phải mấy đứa khốn kiếp kia lại đến tìm ngươi rồi hay không?” Lúc này, một ông già bên cạnh nói một cách tức giận
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn lên, là Khổng Chí, người thường xuyên hợp tác làm nghiên cứu vớiTrương Lan Tâm, không khỏi kinh ngạc, nói: “Lỗ sư phụ, có người dám tìm bà Lan Tâm gây phiền toái ư?”
Khổng Chí nhận ra Đỗ Địch An, biết hắn có lai lịch lớn, thái độ đối với hắn cũng khá ôn hòa, đối đãi không giống với tiểu bối, hừ lạnh nói: “Đều là một lũ đáng chết, theo ta nghĩ thì không nên lo cho mấy đứa cặn bã ấy, để cho bọn họ tự sinh tự diệt là tốt nhất!”
“Đâu thể nói như vậy được, bọn họ cũng là người vô tội thôi!” gương mặt nhu hòa của Trương Lan Tâm đanh lại, dường như có chút tức giận.
Khổng Chí thấy thế hình như có hơi sợ, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Đỗ Địch An: “Ngươi không biết thôi, bà Lan Tâm của ngươi hay thích làm chuyện tốt, thừa tình yêu thương. Đáng tiếc, trên đời này người tốt không được báo đáp tốt. Bà Lan Tâm của ngươi mấy năm nay làm nghiên cứu trong công ty, tất cả tiền kiếm được đều tặng cho những người ở khu nghèo khó bên ngoài, để bọn họ trị liệu ung thư, chạy xạ. Đây vốn là một chuyện tốt, vậy nhưng ai biết được, gần đây bà Lan Tâm của ngươi hai lần làm thí nghiệm đều thất bại, trong tay không có tiền, những người mà nàng đã giúp lại tìm tới nàng, muốn nàng tiếp tục trợ cấp phí trị liệu.”
“Ngươi nói xem, bản thân nàng ăn của công ty ở cũng tại công ty, chính mình còn không có tiền tiêu, thì sao có thể cho bọn họ phí trị liệu? Kết quả thì hay rồi, mấy tên khốn nạn kia lại ngày ngày chặn ở cửa chính của công ty mà đòi hỏi, thật giống như là nợ bọn họ vậy.”
Đỗ Địch An nghe xong thấy nực cười, không ngờ lại có chuyện như thế.
Khổng Chí nói với Đỗ Địch An xong thì quay đầu lại nói với Trương Lan Tâm: “Ngươi có thể vay tiền của ta để làm chuyện khác, nhưng muốn vay để cho mấy con chó hoang kia thì ta tuyệt đối không đồng ý!”
Trương Lan Tâm muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, nói: “Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta...”
Đỗ Địch An có chút câm nín, mặc dù hắn biết bà ấy tâm địa thiện lương, nhưng không ngờ là thiện đến mức như vậy, lắc đầu nói: “ Đây không phải là lỗi của ngươi, bà Lan Tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết giúp ngươi, ngươi không cần vì thế mà lo lắng.”
Trương Lan Tâm liền giật mình, nói: “Ngươi đồng ý cho ta mượn tiền?”
Đỗ Địch An hỏi: “Ngươi vẫn muốn tiếp tục trợ cấp cho mấy tên quỷ hút máu kia sao?”
Trương Lan Tâm thở dài nói: “Bọn họ cũng vì có người thân nằm viện, cần tiền gấp nên mới như vậy.”
Khổng Chí bên cạnh nghe thấy vừa muốn tức giận nói vài câu thì Đỗ Địch An đã giành trước: “Người như vậy trên đời này nhiều lắm, bà có thể giúp được bao nhiêu người đây?”
“Đúng thế!” Khổng Chí lập tức kêu lên.