← Quay lại trang sách

Chương 1487 Đưa tang

Trương Lan Tâm do dự một chút, nói: “Nếu như ngươi chịu cho ta mượn tiền, giúp bọn hắn qua đợt này, sau này ta sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”

Đỗ Địch An thấy nàng hình như có chút tỉnh ngộ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền nói: “Không thành vấn đề, lần này cứ để ta lo.”

Khổng Chí tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi.

Trương Lan Tâm biết hắn vẫn còn đang tức giận, thở dài, không nói gì thêm.

Sau khi Đỗ Địch An đồng ý với Trương Lan Tâm, hắn cũng không nán lại, đi tới bên ngoài tòa nhà công ty, rất nhanh đã thấy bên đường có một đám lang thang ăn mặc giản dị, dáng vẻ đói khát, vừa nhìn đã biết đám người này có điều kiện sống không tốt, thậm chí có người đã nhiều ngày không tắm rửa, toàn thân mồ hôi bẩn thỉu xen lẫn cả thứ mùi kỳ lạ, vốn phải tới gần mới có thể ngửi được, nhưng mà khứu giác của Đỗ Địch An lại rất nhạy, hắn khẽ cau mày.

Đám người này ngồi dưới bóng cây ven đường hóng mát, dường như cũng biết công ty Randy không dễ chọc vào nên không dám đến gần công ty, chỉ dám ngồi đợi bên đường, khó trách người máy bảo vệ của công ty cũng không thể đuổi đi.

Tập đoàn tuy quyền thế lớn, muốn giết vài người là rất dễ dàng, nhưng hiển nhiên họ không có ý định chỉ vì một nhân viên nghiên cứu như Trương Lan Tâm mà đi đánh lén đám dân nghèo này, hơn nữa Trương Lan Tâm cũng không có tố khổ với công ty, vậy thì chỉ có thể tự chuốc khổ vào mình.

Đỗ Địch An lướt mắt nhìn qua, tổng cộng có bốn mươi người, hắn cũng không lập tức tiến lên mà là dùng máy thông tin để liên lạc với thư ký Chu Dĩnh của mình, bảo hắn chuyển khoản tiền thu nhập gần đây của công ty vào tài khoản mình, nhìn thoáng qua con số được chuyển vào hắn mới chắp tay đi về phía bóng cây có nhiều người nhất ở bên đường.

Nhìn thấy có người đi, tới bảy người dưới bóng râm lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, không quạt mát nữa, chầm chậm đứng dậy cảnh giác nhìn Đỗ Địch An.

Những người đòi tiền ở dưới những bóng cây khác cũng đều có chung mối thù, tất cả cùng đứng lên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, dáng vẻ có hơi căng thẳng.

“Đều đến tìm Trương Lan Tâm đòi tiền à?” Đỗ Địch An lạnh nhạt nhìn những người trước mặt.

Nghe hắn nhắc tới Trương Lan Tâm, vẻ mặt căng thẳng của đám người xung quanh lập tức không còn nữa, mà là biến thành phẫn nộ, một người trung niên vóc người cường tráng từ trong bảy người nọ bước ra, dường như là đại diện cho đám người, mặt lộ vẻ tức giận, hỏi: “Ngươi là ai? Là cái gì của Trương Lan Tâm?”

Đỗ Địch An nhìn thấy bọn họ hùng hổ, cười như không cười nói: “Sao nào, muốn ngang ngược ở công ty Randy à? Không biết nơi này là đâu sao?”

Người trung niên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai nói bọn ta tới đây gây sự, bọn ta chỉ đang đợi người, đi ngang qua, sao vậy, ven đường cũng không cho người ta đứng à?”

Đỗ Địch An mỉm cười, nói: “Đừng kích động, ta là người thay bà Trương Lan Tâm đến đưa tiền cho các ngươi, nàng biết các ngươi gặp khó khăn, cố ý nhờ ta đến giúp các ngươi một phen, vượt qua cửa ải khó khăn.”

Đám người nghe thấy vậy, lộ ra khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi là cái gì của Trương Lan Tâm? Con trai của nàng?” Người trung niên nhìn lướt qua đánh giá Đỗ Địch An, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo: “Đám người bọn ta đều ở đây đợi lấy liền, nhiều người như vậy, ngươi có thể lấy ra được nhiều tiền vậy sao?”

“Vậy ngươi nói thử xem, các ngươi cần bao nhiêu tiền?”

Người trung niên cường tráng liếc mắt với mấy người bên cạnh, lúc này, những người xung quanh cũng từ từ tiến sát vào, vây kín quanh Đỗ Địch An, đổi lại là một người bình thường nhìn thấy trận này còn tưởng là đang cướp tiền, khó tránh khỏi hoảng loạn. Nhưng vẻ mặt Đỗ Địch An lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ yên lặng nhìn bọn họ bàn bạc, thậm chí còn thấy đối phương dường như cảm thấy thái độ của hắn quá tốt, lại còn trẻ tuổi, bọn họ chuẩn bị thảo luận thêm một chút, âm thầm sử dụng ánh mắt trao đổi, hắn cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

“Bọn ta ở đây tổng cộng có bốn mươi ba người, có người cần tiền chữa bệnh, có người nhà cửa sập rồi, có kẻ thì con trai chết rồi, tất cả đều cần tiền, nói thế nào thì một người cũng cần khoảng một trăm hai trăm nghìn, tổng cộng hết cũng phải tám triệu chín triệu, ngươi có không?” Người trung niên sau khi bàn bạc xong hết với đám người, hắn hơi ngẩng đầu lên nói với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, “Hai trăm ngàn tiền Liên bang tương đương với thu nhập nửa năm của một gia đình giàu có, các ngươi thật biết cách đòi à!”

Đám người thấy Đỗ Địch An dường như không đồng ý, lập tức trách mắng không ngừng.

“Hai trăm ngàn đối với bọn ta thì rất nhiều, nhưng đối với đám nhà giàu các ngươi thì có là gì đâu!?”

“Trương Lan Tâm là chuyên gia của công ty Randy, mỗi năm kiếm không biết bao nhiêu tiền, có chút tiền vậy mà nàng cũng không bỏ ra được? Ngươi coi bọn ta là kẻ đần à!”

“Thì bởi, các ngươi máu lạnh quá rồi, bọn ta nghèo đến cơm còn không có mà ăn, vậy mà lại tiếc rẻ một chút bố thí, các ngươi nhiều tiền như vậy còn không phải là do dân chúng bọn ta cho các ngươi sao? Những gì các ngươi ăn, các ngươi mặc, còn không phải do dân chúng bọn ta làm cho các ngươi à?”

“Các ngươi tuỳ ý tiết kiệm một chút cũng đủ cho bọn ta dùng cả đời!”

Trong tiếng ồn ào hỗn tạp của đám người, Đỗ Địch An mỉm cười thờ ơ, mặc kệ cho nước bọt của đám người tung bay, đến mắt cũng không chớp lấy một cái.