Chương 1495 Sinh mệnh dần tăng trưởng
“Đây chính là hình ảnh của ma ngân và nhân loại kết hợp với nhau…” Đỗ Địch An thông qua cấp độ gen nhìn thấy trạng thái thân thể của ba người, trong DNA của kẻ Đi Săn trộn lẫn ít DNA ma ngân, độ chừng khoảng một phần mười, màu sắc sặc sỡ giống như thang xoắn ốc màu sắc, chỉ một phần mười ma ngân này cũng đủ để cho DNA của kẻ Đi Săn vốn dĩ là con người này thay đổi rất lớn.
Mà biểu hiện trực quan nhất của sự thay đổi này chính là mang đến cho kẻ Đi Săn sức mạnh vượt qua người bình thường, mặt khác, khi tuyến thượng thận tiết ra sẽ kích thích đến thân thể, từ đó thay thế cải biến Ma hoá thân thể, xuất hiện thân thể quái vật, nhưng loại trạng thái này không cách nào duy trì lâu dài.
Khi DNA ma ngân bao trùm, tế bào sẽ nhanh chóng phân liệt, phân liệt tế bào của con người có giới hạn, khi phân liệt đến một mức độ nhất định sẽ suy vong, kích phát ra lực lượng ma ngân, tương đương với việc tiêu hao sinh mệnh!
Nhìn đến đây, Đỗ Địch An mới biết vì sao những kẻ Đi Săn trong Sylvia sống lâu nhất cũng chỉ có thể đến bảy mươi tám mươi tuổi là sẽ chết, tuy rằng bọn họ được DNA ma ngân cải tạo, tốc độ phân liệt tế bào chậm hơn rất nhiều mà số lần cũng lại gia tăng, nhưng mà nhiều năm chiến đấu lại tiêu hao sinh mệnh không ngừng nghỉ.
Giả sử tuổi thọ bình thường của loài người ở khoảng tám mươi tuổi, tuổi thọ của kẻ Đi Săn là một trăm năm mươi tuổi, nhưng chiến đấu quanh năm khiến cho tuổi thọ của họ và người bình thường cũng không quá cách biệt, thậm chí còn lão hoá nhanh hơn người bình thường, chết sớm hơn!
Ngược lại, mức độ hỗn hợp giữa DNA của cơ thể và DNA của ma ngân trong thân thể kẻ Giới Hạn lại càng cao, ước chừng khoảng một phần bảy, khi thân thể bị kích thích tiến vào Ma thân, tỷ lệ bao phủ của DNA ma ngân đạt tới một phần ba, đây cũng là lý do khi kẻ Đi Săn kích phát lực lượng ma ngân thì bề ngoài không khác gì người thường, chỉ là đồng tử thay đổi màu sắc hoặc là răng nanh sinh trưởng, móng tay dài ra, còn khi kẻ Giới Hạn kích phát lực lượng ma ngân, thân thể lại xuất hiện sự dị hoá, như cánh tay hóa thành ma vật móng vuốt nhọn, trở thành không phải người cũng không phải thú.
Khi đến người Khai Hoang, DNA của cơ thể trộn lẫn một nửa với DNA ma ngân, lúc chiến đấu, thân thể sẽ sinh ra biến hoá rất lớn, như hai tay hoá thành móng vuốt thú, hoặc mọc đuôi kéo dài, đầu mọc sừng vân vân, biểu hiện cực kỳ rõ ràng, còn được gọi là “Ma thân”!
Từ thí nghiệm của bọn họ có thể thấy được, càng về sau DNA ma ngân và DNA của nhân loại càng kết hợp chặt chẽ, Đỗ Địch An nghĩ đến cường giả thi triển Ma thân chiến đấu ở các giai đoạn khác nhau, cho đến Vực Sâu, một khi tiến vào Ma thân thì cơ bản đã hoàn toàn hoá thành một dị thú không còn nhìn thấy hình dạng của con người nữa, tuy trên khuôn mặt còn các đường nét của một con người, nhưng đôi mắt hay da thịt trên mặt đã không phải là cấu trúc của con người, hoặc là dị đồng tử, hoặc là da có chất keo, có vảy.
“DNA trong cơ thể của người Khai Hoang vẫn là cấu trúc chuỗi kép phân tử, của ta lại là cấu trúc tam giác, mỗi bên của cấu trúc tam giác đều được cấu tạo bởi các DNA khác nhau, một bên là bộ phận con người, một bên là phân tử Hoang Thần, một bên là yếu tố màu trắng giống như cấu trúc gen của Cực Băng Trùng…” Đỗ Địch An không biết Vực Sâu có như vậy hay không, nhưng trong lòng hắn cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
Nhưng mà, thứ khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là chiến sĩ ma ngân có thể chất càng cao thì DNA ma ngân lại chiếm tỷ lệ càng nhiều, nhưng mà gen con người trong cơ thể mình lại vô cùng kiên cường, vừa không bị phân tử Hoang Thần cắn nuốt cũng không bị Cực Băng Ma Trùng bao phủ.
Ngoài ra, còn có DNA của kẻ Tách Rời, ma ngân Quy Giáp giả cũng chưa từng xuất hiện trong DNA của hắn, cứ như là không tồn tại trong cơ thể của hắn vậy.
Hắn đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng không thể nào tìm được DNA của các ma ngân này, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, bắt đầu quét đến trái tim mình.
Thần thai trong tim hắn theo trái tim hơi nhảy lên một chút, trái tim này bao bọc nó, dường như đây là giường ấm của nó, phảng phất như trái tim này mới là trái tim của nó, mỗi một lần nhảy lên thân thể của nó đều hơi giãn ra, tựa như một sinh mệnh đang hô hấp.
“Khi nó được sinh ra có lẽ chính là ngày chết của ta…” Ánh mắt Đỗ Địch An hơi trầm xuống, đây là mổ quả bom hẹn giờ trong cơ thể hắn mà không thể biết khi nào nó sẽ phát nổ.
Hắn cẩn thận trích xuất một phần mô của tim để tránh kích thích đến tim và phần thai bên trong.
Chỉ có một chút xíu mô đối với hắn tuy có hơi đau đớn, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được, dù sao thể chất hắn cũng không phải người thường.
Nếu trái tim ban đầu của hắn vẫn còn ở đó, hắn cảm thấy cho dù là bị bắn xuyên qua thì cũng có thể chữa lành, không đến mức phải chết.
“Quả nhiên bộ phận này là kết cấu phân tử Hoang thần thuần túy…” Sau khi mô tim được máy móc xét nghiệm ra, ánh mắt Đỗ Địch An hơi rét run, khối huyết nhục Hoang Thần này vậy mà lại ở trong cơ thể của mình, trở thành cơ quan hạch tâm của thân thể, cung cấp máu cho thân thể, cái này liên lụy đến nhiều mặt vậy mà không có bất kỳ tính bài xích nào. Điều này giống như cấy tứ chi dã thú vào trong cơ thể bản thân, chỉ làm cho những bộ phận xung quanh tứ chi đó bị hoại tử, thế nhưng xung quanh trái tim mình lại không xuất hiện tình huống như vậy, huyết nhục Hoang thần dường như đã dung hợp làm một với cơ thể mình, không thể phân biệt lẫn nhau.