← Quay lại trang sách

Chương 1497 Thần nói (2)

Hai tháng trôi qua.

Khi Đỗ Địch An đi ra từ trong phòng thí nghiệm hắn mới có cảm giác như được sống lại, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người, hắn cảm thấy thân thể cứng ngắc của mình tựa như cũng được khôi phục vài phần sức sống.

Hai tháng nay đám người Trương Lan Tâm tiến triển cực kỳ chậm chạp, thất bại không ít, thành quả đạt được lại càng ít, điều này làm cho bốn người bị đả kích, nhưng mà điều làm cho bọn họ cảm thấy may mắn, chính là Đỗ Địch An không hề trách cứ bọn họ, ngược lại còn nhẹ nhàng trấn an, đổi lại là phòng thí nghiệm khác thì đã sớm không còn sắc mặt tốt đẹp gì, thậm chí còn muốn tuyên bố hạng mục này thất bại.

Nhưng Đỗ Địch An vẫn kiên trì.

Sự kiên trì của hắn chẳng những làm cho đám người Trương Lan Tâm cảm động mà chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vui mừng.

Hai tháng nghiên cứu chuyên sâu, nghiên cứu rất nhiều chủng loại sinh mệnh, vốn là muốn so sánh giữa thân thể của mình và phân tử Hoang Thần cùng với gen ma ngân, nhưng trong quá trình nghiên cứu lại phảng phất mở ra một thế giới mới lộng lẫy, thấy được sinh mệnh phong phú, thậm chí còn thấy được bản chất của sinh mệnh.

Nếu bây giờ hắn muốn, thậm chí có thể để người ta phẫu thuật thay não, mang não đổi sang một thân thể khác để cho sinh mệnh có thể kéo dài trong thân thể mới.

Phẫu thuật đỉnh cao như vậy chỉ có chuyên gia y tế hàng đầu trong Liên bang mới có thể làm được, hơn nữa tỷ lệ thất bại cực kỳ cao, cho dù là rất nhiều đại phú hào nhưng cũng không dám thử, trừ khi thật sự đến thời điểm tử vong, bất đắc dĩ lắm mới dám mạo hiểm thử một lần.

“Sự mong manh của sinh mệnh,kiên trì của sinh mệnh, bản chất của sinh mệnh, điểm cuối cùng của sinh mệnh…” Đỗ Địch An đứng bên cửa sổ nhìn về phía mặt trời xa xôi, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ: “Thế gian này, có lẽ thật sự có Thần!”

Trong mắt Đỗ Địch An, khi sinh mệnh tiến hoá đến cực điểm, tất cả các tiềm năng đều bị kích phát ra thì sẽ đủ để được gọi là “Thần”.

Cái gọi là Thần, tuổi thọ vô tận, không có gì không thể làm được, sức mạnh đủ để hủy diệt trời đất, cho dù là vũ khí hạt nhân thì cũng không thể giết chết.

“Tiềm năng sinh mệnh phát huy đến cực hạn, đủ để trở thành loại tồn tại này…” Thông qua nghiên cứu Đỗ Địch An thấy được loại khả năng này, ví dụ như Cực Băng Trùng nó có tuổi thọ lâu dài, hơn nữa còn có thể thích ứng với các hoàn cảnh khắc nghiệt, bất luận là độc tố mạnh cỡ nào, hay cả hoàn cảnh thiếu dưỡng khí hoặc là không có thức ăn, nó đều có thể sinh tồn được, cách duy nhất để giết chết nó, hoặc là đóng băng hoàn toàn, hoặc là dùng nhiệt độ cao để xoá bỏ.

Đóng băng dưới không độ có thể phá hủy thân thể nó, nhưng một khi thoát ly khỏi lớp băng dưới không độ thì nó sẽ hồi sinh một lần nữa, mà nhiệt độ cao thì triệt để hơn, nó sẽ bị chôn vùi thành bụi bặm, hoàn toàn không còn tồn tại.

Đây cũng là nguyên nhân vũ khí hạt nhân thời xưa bộc phát đánh lui Ma Trùng.

So với Cực Băng Trùng, Hoang Thần giống như thiên địch của nó, tế bào Hoang Thần không gì là không thể cắn nuốt, có thể cắn nuốt tiêu hoá hoàn toàn tế bào của Cực Băng Trùng! Thông qua nghiên cứu phát hiện, gen Hoang Thần ngoại trừ có thể cắn nuốt Cực Băng Trùng, thì đối với thể sinh mệnh khác cũng có thể cắn nuốt, biến thành thức ăn của nó, thậm chí bao gồm cả thực vật nó cũng có thể tiêu hoá, có thể nói là động vật ăn tạp siêu cấp!

Cho dù là nham thạch hay bùn đất, thì nó đều có thể rút chất dinh dưỡng từ bên trong ra!

Không gì là nó không ăn!

Nếu như năng lực của hai chủng tộc này kết hợp với nhau, trong mắt Đỗ Địch An đó chính là vô địch, là Thần!

Mà trong cơ thể hắn có bao hàm hai loại gen này, đại khái thì đây chính là kết tinh nghiên cứu của Phi Nguyệt, cũng chính là Thần mà nàng nghĩ!

“Từ trước tới nay, ta vẫn luôn cho rằng ma ngân mang đến lực lượng cho cơ thể, không ngờ tới là không phải vậy.” Mắt đỗ Địch An loé lên tia sáng, hai tháng nghiên cứu này cho thấy được những chỗ càng nhỏ, quan hệ giữa ma ngân và cơ thể con người tương tự như quan hệ của chìa khoá và bảo tàng, ma ngân chỉ là một cái chìa khoá bí mật kích phát ra tiềm năng của thân thể, phát huy ra năng lực ma ngân. Trên thực tế, tiềm năng của các tế bào là cực kỳ rộng, có thể nói là thiên biến vạn hoá!

Các loại ma ngân khác nhau sẽ mang đến năng lực khác nhau, tự như các loại mật mã khác nhau cùng mở một kho báu, nhưng mỗi một cánh cửa đều khác nhau cho nên lực lượng phóng thích ra cũng sẽ khác! ma ngân chỉ là kíp nổ, còn nguồn gốc của sức mạnh vẫn là bắt nguồn từ bản thân!

Điều này giống như khi con người bị lây nhiễm các loại virus khác nhau thì sẽ sinh ra các bệnh khác nhau, có những thay đổi khác nhau, nhưng đổi lại là một hòn đá thì sẽ không có sự thay đổi như vậy, vẫn là tự thân con người có độ dẻo biến hoá này!

Lúc trước hắn nghiên cứu từ trong chuỗi gen cũng không thấy gen ma ngân của mình, trong những nghiên cứu sau này mới phát hiện, những gen ma ngân này đã sớm bị phân tử Hoang thần nuốt chửng, mà cánh cửa chúng đã mở ra thì vĩnh viễn vẫn còn đó!

Điều này có nghĩa là, cho dù có bóc tách ma ngân ra thì hắn cũng vẫn có năng lực như vậy.

Kẻ Đi Săn bình thường, thậm chí là người Khai Hoang, một khi bóc tách ma ngân, thay thế ma ngân mới vào thì năng lực ma ngân ban đầu sẽ mất đi, bởi vì cánh cửa tiềm tàng trong cơ thể kia dùng sức mạnh của bản thân sẽ không đủ để mở ra, nói đơn giản, tựa như cửa mở được một nửa, sau đó rút chìa khoá đi thì cửa sẽ tự động đóng lại.