← Quay lại trang sách

Chương 1499 Người tới

Cái này giống như con người nhìn thấy được mặt trời, nhưng muốn leo lên mặt trời, độ khó đâu chỉ là vạn lần?

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Đỗ Địch An tiếp tục tham gia vào thí nghiệm mới, lần này không còn là nghiên cứu bản thân, vì tất các các máy móc trong văn phòng đều đã được kết nối mạng, nâng cao đáng kể hiệu quả nghiên cứu.

“Nếu tập đoàn thông qua mạng của máy móc tìm đến nghiên cứu của ta, thấy ta đang nghiên cứu những thứ này, cũng không hiểu đến cùng ta đang nghiên cứu cái gì, ngược lại sẽ tự cho là biết được bí mật của ta, lại không biết ta ngắt mạng nghiên cứu thân thể mình.” Đỗ Địch An nghĩ thầm trong lòng, mấy ngày sau lúc hắn nghiên cứu cũng không có đóng cửa văn phòng nữa, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào thí nghiệm của mình.

Lúc này, tư liệu thí nghiệm đã đọc qua trước đó có thể phát huy tác dụng, trong đó cũng không thiếu các chuyên gia cố gắng tìm cách kích phát tiềm năng sinh mệnh, ví dụ như kích thích bằng dòng điện, kích thích đau thần kinh vân vân.

Đối với Đỗ Địch An, kích thích đau đớn thần kinh đương nhiên hiệu quả không quá lớn, từ khi hắn thức tỉnh đến nay đã chiến đấu vô số lần, trải qua vô số vết thương lớn nhỏ, có thể thấy được biện pháp này hiệu quả rất kém, chỉ có thể lựa chọn dùng dòng điện kích thích.

Hắn dùng kênh nội bộ công ty mua được rất nhiều vật liệu mới, có xác sống, ma vật, thực vật sinh mệnh khát máu đặc thù, còn có nam nữ trẻ tuổi tác không giống nhau. Loại người bình thường không có kỹ năng này giá bán rất thấp, những người bình thường giá cả tương đối cao đều là được huấn luyện thành người hầu, hoặc là có tài nghệ đặc biệt.

Đám người Trương Lan Tâm nhìn thấy xác sống và ma vật được vận chuyển tới đây cũng không thấy quá ngạc nhiên, chỉ là thấy bốn nam nữ trẻ tuổi khác nhau mới hơi giật mình, Sở Tuệ Như vội vàng hỏi Đỗ Địch An: “Tần Mặc, thí nghiệm của ngươi đã đến giai đoạn thí nghiệm cơ thể sống rồi sao?”

Đỗ Địch An mơ hồi nói: “Cũng gần như vậy, có chút nắm chắc rồi.”

Bốn người lập tức khiếp sợ, không nghĩ tới Đỗ Địch An nhốt mình trong phòng làm việc nhắm mắt làm liều, trong hai tháng ngắn ngủi cứ như vậy tự mình mò mẫm ra được thành quả. Nghĩ tới đây, bốn người hơi kích động và có chút mong chờ, mặc dù trong lòng cảm thấy khả năng thành công của Đỗ Địch An rất thấp, nhưng vẫn muốn ôm một tia hy vọng.

Bốn nam nữ trẻ tuổi được vận chuyển tới nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, còn có bốn người Trương Lan Tâm đang nói chuyện phiếm, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Nhưng mà, cho dù là Trương Lan Tâm lương thiện nhân từ thấy bọn họ, cũng không vì bọn họ đi cầu xin, nàng chỉ lộ ra vài phần thương hại, đây không phải là vì Trương Lan Tâm thông qua chuyện đám người đòi tiền mà nhìn thấu lòng người, mà là chuyện như này nàng đã nhìn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nàng cũng từng tự mình dùng người sống để tiến hành nghiên cứu, đối với nàng mà nói, đây là công việc, không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào khác.

Mà lai lịch của những người này, công ty đã nói với bọn họ từ sớm, đều là những người tình nguyện trong xã hội mà công ty dùng tiền thu thập về.

Thí nghiệm lại tiếp tục tiến hành.

Một tuần sau.

Bỗng nhiên có hai người đi vào phòng thí nghiệm của Đỗ Địch An, đám người Trương Lan Tâm đang bận làm thí nghiệm thì nhìn thấy hai người này, lập tức kinh sợ, đám người vội vàng dừng thí nghiệm trong tay, cởi găng tay cao su ra, vội vàng đi tới trước mặt hai người, khách khí hỏi thăm.

“Ông chủ.”

“Wendy tiên sinh.”

“Chào Wendy tiên sinh.”

Đám người Trương Lan Tâm lần lượt kêu lên.

Người mà bọn họ gọi là “Wendy tiên sinh” đứng ở bên trái, dáng người thon dài, một thân âu phục màu đen, cẩn thận tỉ mỉ, mang một chiếc đồng hồ quý giá do một bậc thầy trứ danh chế tạo, tóc vàng rối tung, nhìn qua đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn hết sức tuấn lãng, là một ông chú vô cùng đẹp trai. Người bên cạnh hắn có dáng người khôi ngô, tóc ngắn, ánh mắt như điện quang, là một người Hoa, mặc áo xanh không tay, cơ bắp bành trướng, giống như một vệ sĩ.

Đám người Trương Lan Tâm trực tiếp xem nhẹ người này, nhưng một khắc sau lại phát hiện tổng giám đốc công ty Randy, cũng là boss lớn nhất của công ty, chỉ mỉm cười, sau đó mang theo vài phần khách khí và khiêm tốn với với tráng hán bên cạnh: “Người ở bên trong, xin đợi một chút.” Nói xong, quay qua phân phó Trương Tâm Lan: “Gọi Tần Mặc ra đây.”

Đám người Trương Tâm Lan bản lĩnh quan sát sắc mặt nhạy bén cỡ nào, lập tức khiếp sợ, nhìn thoáng qua tráng hán có bộ dạng như vệ sĩ này, trong đầu hiện lên hai chữ, tập đoàn.

Cũng chỉ có người đến từ tập đoàn Terrass mới làm cho Wright Wendy khách khí như thế, nếu không thì với thân phận ông chủ công ty Randy, cho dù có đối mặt với giám đốc tập đoàn Rockefeller và tập đoàn Milan thì cũng không cần khiêm tốn như vậy.

“Tìm ta à?” Đỗ Địch An từ trong phòng thí nghiệm đi ra, khi hai người vừa mới tới tòa nhà này thì hắn đã chú ý đến, hắn phát động ra thính giác siêu âm nghe được mấy câu bọn họ tùy ý nói, là người của tổng bộ tập đoàn Terrass đến tìm hắn, dường như là muốn dẫn hắn đi.

Trương Tâm Lan thấy Đỗ Địch An đi lên, không có đi lên, nghi ngờ nói với Wright Wendy: “Ông chủ, ngươi tìm Tiểu Tần có việc gì?”

“Ở đây không có việc của các ngươi, các ngươi ra ngoài trước đi.” Wright Wendy khẽ lắc đầu, thái độ hơi lạnh nhạt.