← Quay lại trang sách

Chương 1506 Cướp đường bỏ chạy (2)

“Năng lực kéo dài như vậy còn khủng bố hơn so với Vương giả, không biết loại năng lượng điều khiển cơ giáp là cái gì, cho dù là năng lượng động học hạt nhân cũng chưa chắc có thể mang đến năng lực tác chiến liên tục như vậy.” Trong đầu Đỗ Địch An hiện lên suy nghĩ này, lập tức lựa chọn thay thế ống laser, chỉ thấy các khớp xương của cơ giáp kéo giãn ra, từ bên trong bắn ra mảnh vỡ kim loại, rất nhanh đã vang lên tiếng hệ thống thông minh nhắc nhở, ống laser đã thay thế hoàn tất, lần nữa có thể thi triển Thánh Quang tấn công!

Đỗ Địch An không tiếp tục các thao tác khác, mà hắn nhìn về phía hai cơ giáp Thần Sáng thế đang giáp công bọc đánh tới, nhìn xuyên qua cơ giáp ở bên ngoài, có thể nhìn thấy được biểu hiện của hai người bên trong, mang theo vài phần lạnh lùng và nghiêm trọng.

“Nếu không phải hiểu rõ cơ giáp Sáng Thế Thần này, lại có thể thông qua thấu thị nhìn thấy những thao tác bên trong, với thực lực của ta thật đúng chưa chắc đã là đối thủ của thứ này.” Đỗ Địch An nhìn hai người đang không ngừng tới gần, ánh mắt khẽ chớp, vốn dĩ ban đầu hắn không có chạy trốn mà ở lại kiên trì đối chiến với ba cơ giáp Sáng Thế Thần, là vì hắn biết, mình chạy ra khỏi thành phố ngược lại sẽ chết càng nhanh hơn.

Đến lúc đó, dùng vũ lực của tập đoàn Terrass có thể không kiêng nể gì mà phái thêm cơ giáp Sáng Thế Thần đến để vây quét hắn, không cần lo lắng đến dân chúng thương vong và tổn thương quá độ.

Nhưng giờ phút này cướp được một cơ giáp Sáng Thế Thần, hắn có thể phát huy ra chiến lực gấp mấy lần, không cần phải tiếp tục chiến đấu với những người này nữa.

“Thánh Quang tấn công, phân lưu!”

Ngón tay Đỗ Địch An nhanh chóng xẹt qua bàn phím ảo, nửa người trên và nửa người dưới của cơ giáp đột nhiên xoay chuyển về các hướng khác nhau, bắn ra một trận pháo sáng giảm thanh, một trước một sau bao phủ lấy hai chiếc cơ giáp Sáng Thế Thần kia.

Cùng lúc đó, Đỗ Địch An khởi động cánh của cơ giáp, từ bên cạnh trượt ra, lòng bàn chân của cơ giáp cũng phun ra một dòng lửa nóng rực, phối hợp với cánh tay bay lên, tốc độ vô cùng nhanh, giống như một ngôi sao băng từ giữa lầu cao xuyên xa, trong chớp mắt đã biến mất cách đó mấy ngàn mét.

Sau khi Đỗ Địch An điều khiển cơ giáp Sáng Thế Thần rời khỏi, vài vị quan quân cũng nhận được tin tức từ tai nghe trong một đường hầm ngầm khẩn cấp gần đó, lập tức giơ nắm tay lên, ý bảo bộ đội dừng lại.

“Vì sao không đi nữa?”

“Đi nhanh đi!”

“Sao lại thế này?”

Nhiều nhà khoa học và giám đốc điều hành công ty Randy ở dưới sự sự bảo vệ của quân đội, đều cảm thấy hoảng sợ khi thấy quân đội đột ngột dừng lại, bọn họ không nhịn được nôn nóng thúc giục.

“Lan Tâm, người kia có phải là Tiểu Tần hay không?” Các nhà khoa học có quyền hạn bậc nhất như Khổng Chí, Trương Lan Tâm và Sở Tuệ Như đang đứng chung một chỗ, trong khi cảm xúc của mọi người đều rất nôn nóng, thì Khổng Chí lại vô cùng bình tĩnh, trên mặt lão nhân này đượm buồn, hạ giọng hỏi Trương Lan Tâm bên cạnh.

Sắc mặt Trương Lan Tâm phức tạp, không nói câu nào.

Lúc trước tuy rằng bọn họ rút lui vội vàng, nhưng cũng thấy được hình ảnh Đỗ Địch An dùng pháo bắn máy bay trực thăng, sau khi nghe các quân quan xung quanh nói, bọn họ mới biết được có Ma tộc xâm lấn, mà Ma tộc kia cũng chính là Tần Mặc sớm chiều ở chung với bọn họ!

Trong đầu Trương Lan Tâm nhớ lại mấy tháng ở chung ngắn ngủi, thanh niên tuổi trẻ này cũng nhiệt tình, nghiêm túc, chăm chỉ, hiền lành, khiến nàng cảm thấy không thể bắt bẻ. Nàng thật sự không thể kết hợp khuôn mặt thanh tú kia chung với vẻ hung thần át sát của Ma tộc được, nhưng sự thật lại khiến nàng không thể không tin đây là sự thật, nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Ma tộc cũng phân chia tốt và xấu sao?

“Mọi người yên lặng một chút!”

Ở xung quanh đang xì xào các loại âm thanh nôn nóng, một quan quân có dáng người cường tráng giơ cánh tay rắn chắc lên hét một tiếng, chờ đến khi mọi người đều an tĩnh lại, sau đó mới lớn tiếng nói: “Ma tộc đã rời khỏi nơi này đi sang nơi khác, nơi này tạm thời là nơi an toàn nhất, mọi người không cần kinh hoảng, nếu tiếp tục lui lại, sẽ khó bảo đảm không còn gặp lại Ma tộc này nữa, mọi người cứ ở đây trước đi, chờ đến khi tin tức cụ thể trên mặt đất truyền xuống rồi tính tiếp.”

Mọi người vừa nghe Ma tộc đã rời khỏi nơi đây, lập tức nhẹ nhàng thở ra, có người còn vỗ ngực làm ra dáng vẻ thở dài một hơi.

“Hắn đi rồi?” Khổng Chí nhìn thoáng qua đỉnh đầu, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trương Lan Tâm chú ý tới vẻ mặt của hắn, trong lòng hơi nhúc nhích, sau đó dường như nàng đã nghĩ thông suốt vấn đề gì, trên khuôn mặt già nua lộ ra một chút dịu dàng, hạ giọng cực thấp nói: “Có lẽ hắn là một Ma tộc tốt, chỉ mong hắn có thể rời đi, nếu như bị bắt được, hy vọng phía trên có thể cho hắn một cơ hội sửa đổi…”

Sở Tuệ Như ở bên cạnh nghe thấy hai người nói chuyện, không nhịn được mở to hai mắt nhìn qua, nàng có cảm giác hai nhà khoa học già này đều điên rồi, vậy mà lại cho lắng cho một Ma tộc.

“Đáng tiếc, sau này không thể nhìn thấy hắn nữa.” Khóe miệng Khổng Chí nở nụ cười chua xót, đến khi hắn nhìn thấy có người nhìn qua đây, biểu cảm trên mặt hắn lập tức biến mất, khôi phục sắc mặt đạm mạc.

Vèo!