← Quay lại trang sách

Chương 1527 Vứt bỏ người nào (2)

Cứ một mình lặng lẽ nghỉ ngơi, lặng lẽ ngồi, lặng lẽ suy nghĩ như vậy.

Hắn nheo mắt hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này, đôi mắt cũng bất tri bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên trong lòng hắn có cảm giác muốn tâm sự, hắn xoay người vừa chuẩn bị mở miệng lại bỗng nhiên giật mình.

Bên cạnh là bóng tối, không một bóng hình.

Bạn đã bao giờ cô đơn như vậy chưa?

Bạn có cảm thấy bị thiếu đi ai đó không?

“Thiếu... ai vậy?”

Thần Khoa Học khẽ giật mình nhìn sang bên cạnh, dịch tầm mắt qua thi thể con voi khổng lồ lông xù là rừng rậm đen kịt, nhưng dường như bên cạnh thân thể hắn có ai đó tồn tại.

Là ai vậy?

Lông mày hắn dần nhíu lại cảm giác trong đầu có vài thứ như đứt đoạn, làm thế nào cũng không nhớ ra được.

Nhưng hắn không phải là người vội vàng, hắn không phiền lòng mà nhắm mắt lại chậm rãi điều chỉnh suy nghĩ và ký ức của mình.

Vô số hình ảnh trôi nổi thoáng qua trong đầu, hình ảnh ban đầu là hình ảnh lúc bản thân được sinh ra không giống như những đứa trẻ khác, lần đầu tiên hắn mở mắt nhìn thấy là một lớp thủy tinh trong suốt, ở bên ngoài thủy tinh mới là thế giới này, mới là nụ cười ấm áp của cha mẹ hắn.

Hắn lớn lên từng ngày, mà lớp thủy tinh trong suốt trước mặt cũng luôn tồn tại.

Dường như đang ngăn cách hắn hòa nhập vào thế giới này!

Cho đến một ngày hắn không còn nhìn lấy lớp thủy tinh này nữa, hắn nhìn thấy được ngày tận thế của thế giới, nhìn thấy Ma Trùng xâm lấn, cũng nhìn thấy cha mẹ mình trở thành Ma Trùng, hắn đóng cửa lại đông lạnh bản thân ở bên trong, ngủ say trong bóng đêm.

Nhưng hắn không cam lòng, hắn trốn thoát ra ngoài chui vào trong một thế giới giả tưởng rộng lớn vô biên.

Hắn dạo chơi trong thế giới giả tưởng, nhìn thấy muôn trùng sự thay đổi của thế giới bên ngoài, rất nhiều người sống chết, rất nhiều người vui buồn giận hờn… nhìn thấy nhiều rồi hắn dần tìm được quy luật chính trong đó, mà quy luật chính này đã quyết định sự vui buồn của rất nhiều người, là bi thương, là vui mừng, nguyên lý kẻ yếu phải chịu tội, quy tắc kẻ mạnh lại giả chết đều có sự sắp xếp quy luật tự nhiên.

Con có hiếu thì lại hầu hạ cha mẹ ác độc liên tiếp đè ép con cái, con cái ác độc thì lại có cha mẹ hiền lành liên tục đòi hỏi, trong tình yêu kẻ hy sinh chân thành thì lại bị phản bội, kẻ hai lòng thì lại được rất nhiều người đối xử chân thành, khuôn mặt xinh đẹp thì lại nhận được rất nhiều chân tình, khuôn mặt xấu xí thì lại nhận được nhiều sự thờ ơ, sinh lão bệnh tử, đáng thương và may mắn, tại sao có người đau thương lại có người điên cuồng?

Đau thương có thật sự là đau thương?

Vui mừng có thật sự là vui mừng?

Tất cả vận mệnh đều có quy luật chính của nó!

Hơn hai trăm năm nhìn thấu và quan sát, hắn đã dần lĩnh ngộ được cho nên cũng hờ hững, chết lặng.

Không phải chết lặng vì nhìn quá nhiều mà là nhìn nhiều lĩnh ngộ được nhiều cho nên mới chết lặng.

Lúc lướt lại những ký ức này, trong lòng Thần Khoa Học cũng dần trở nên vô cảm, tâm trạng của làm Nhân loại cũng dần thay đổi nhưng dường như dưới đáy lòng hắn luôn có một bóng ma tồn tại.

“Rốt cuộc ta… đã đánh mất ai rồi?”

Hắn tự hỏi.

Ký ức trong đầu lại lần nữa nghịch chuyển, vờn quanh, rất nhiều hình ảnh hiện lên.

Một lần rồi lại một lần, hiện lên nhiều lần phát hiện trong đó có mấy khuôn mặt xuất hiện rất nhiều lần, theo suy nghĩ của hắn cũng trở nên ngày càng rõ ràng.

Lúc một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn, hắn đột nhiên ngây người sau đó chậm rãi rơi nước mắt.

“Sao ta có thể… quên đi nàng…”

Giây phút đau thương này khiến cho âm thanh thiếu niên nghẹn ngào, trên người không còn chút sát phạt quyết đoán khí tức lạnh lùng mà giống như một thiếu niên nho nhã yếu đuối bình thường, ngón tay hắn nắm chặt thành quyền, vẻ mặt đau khổ tự trách, áy náy cùng với phẫn nộ bản thân.

Một lúc sau hắn mới chậm rãi ngăn lại đau thương của mình, chôn thứ mềm mại này vào chỗ sâu nhất trong lòng, ánh mắt của hắn đã xảy ra thay đổi trở nên lạnh như băng, kiên quyết không chứa chút tình cảm nào, lạnh lùng nói: “Ngươi thất bại rồi, ý thức của ta bất diệt, ta là Đỗ Địch An, là Vương của Hắc Ám Giáo Đình, là Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, tất cả ký ức của ngươi đều sẽ trở thành hồi ức của ta!”

“Không! Không thể nào!”

Bỗng nhiên sắc mặt Thần Khoa Học thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ phẫn nộ quát: “Đỗ Địch An cẩu huyết gì chứ, ta là Thần Khoa Học, ta là Lâm Trường Sinh! Ngươi chỉ là ta hơn hai trăm năm qua, một kẻ đáng thương chứng kiến thế giới bên ngoài thông qua thế giới giả tưởng mà thôi! Đồ kiến hôi, ta đã sớm xem qua câu chuyện ngu xuẩn nực cười của ngươi, bị người yêu vứt bỏ, rơi vào ngục tù, chứng kiến tình yêu chết thảm trước mắt lại bất lực, đồ rác rưởi yếu đuối như ngươi sao xứng so với ta chứ?”

“Vậy sao?” Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, điên cuồng thu lại rồi rất vô tình nói: “Ngươi nói ta chỉ là một kẻ qua đường mà người nhìn thấy, vậy tại sao ngươi lại hiểu rõ ta như vậy? Tại sao ngươi lại biết chuyện của ta?”

“Trên đời này có cái gì có thể giấu được hai mắt của ta? Trong Liên bang, chuyện của bất kỳ ai ta đều biết hết!” Thần Khoa Học lại tự hỏi tự trả lời rồi cười lạnh, nhưng vừa nói xong bỗng nhiên hàng lông mày nhíu lại dường như cảm thấy có chút không đúng.

“Nhớ lại rồi sao, những hình ảnh mà ngươi nhìn thấy rốt cuộc xảy ra ở đâu?” Đỗ Địch An cười lạnh nói.