Chương 1530 Lòng tin (2)
“Nói bậy!” Thần Khoa Học nổi giận, quát lớn: “Ngươi cho rằng dựa vào hai ba câu này là có thể đánh tan lòng tin của ta sao? Ngươi nói những thứ này đơn giản là muốn đả kích ý chí của ta! Nhưng ngươi sai rồi, ngươi càng nói như vậy thì càng chứng minh ý chí của ta mạnh hơn ngươi, đợi giết chết ngươi ta sẽ trở về Liên bang, từ nay về sau trên đời này chỉ có Lâm Trường Sinh ta, là Thần chí tôn, mà ngươi chỉ là Nhân loại đê tiện ngu muội như con kiến hôi!”
“Vậy sao?” Đỗ Địch An phát ra âm thanh quỷ mị lạnh lẽo: “Biết vì sao ta dám mạo hiểm dung nhập vào trí nhớ của ngươi không, bởi vì ta biết ta có thể thoát ra từ trong trí nhớ của ngươi, bởi vì lòng tin của ta đủ mạnh, ta tin vào bản thân, cũng bởi vì ký ức của ngươi mỏng manh không chịu nổi một kích, chấp niệm của ta lại sâu hơn ngươi, ta có lý do phải sống sót, ta có lý do phải tin tưởng chính mình!”
“Bởi vì.”
“Có một người đang chờ ta, nàng chỉ thuộc về ta, cho nên ta phải sống vì nàng, dùng ý chí của ta để sống sót!”
“Đi chết đi!” Thần Khoa Học nổi giận quát lên, ý thức chủ động va chạm với Đỗ Địch An, chém giết điên cuồng, vô số ký ức va chạm dung hợp lẫn nhau, dùng lòng tin công kích nhau, trong thời gian ngắn đã dùng lời nói công kích thôi miên đối phương chèn ép khí diễm và ý chí của đối phương.
Trong rừng sâu yên tĩnh, tiếng kêu rên đau khổ vang vọng trong rừng rậm.
Lang sói kiềm nén từ xa xa dần biến mất chỉ còn lại tiếng kêu thảm thê lương xen lẫn tiếng rống giận dữ thỉnh thoảng phát ra, truyền khắp rừng rậm.
Lá cây lắc lư vang lên âm thanh sột soạt giống như gió nhẹ lướt qua, đèn lồng mênh mông như ngọc bích sáng lên trong bóng tối, chậm rãi bước ra từ trong rừng rậm mới phát hiện được là một con sói cao khoảng năm sáu mét, thể trạng rất to lớn, răng nhanh dài nhọn.
Con sói đó nhìn qua bóng hình cuồn cuộn bên hồ, trong mắt tràn ngập khát máu, quan sát mấy giây đột nhiên nhào qua đó.
Con sói lớn nhảy đến trước mặt bóng dáng đang quay cuồng trên mặt đất không dừng lại, nó dùng tốc độ cực nhanh cúi đầu cắn đến, cái miệng cực lớn đủ để ngậm nửa người hắn.
Phụt!
Đột nhiên, trên ngực thân hình đó bắn ra một lưỡi đao sắc bén xuyên qua đầu sói lớn.
Sau một kích xuyên qua đầu con sói, lưỡi đao sắc bén màu đen lại nhanh chóng rút lại trong thân thể Đỗ Địch An, mà hắn vẫn ôm đầu kêu thảm quay cuồng trên mặt đất giống như không hề có cảm giác gì với chuyện bên ngoài.
Rất nhanh, mùi máu tươi phiêu tán thu hút ngày càng nhiều ma ảnh trong rừng tụ tập lại đây từ bốn phương tám hướng, động tác nhẹ nhàng, ẩn núp trong bóng tối.
Khi nhìn thấy bên hồ chỉ còn lại một bóng hình quay cuồng, đám ma vật giống như nhìn thấy mồi nhử đang không ngừng khiêu khích, sao còn nhẫn nại được chứ, quan sát một chút rồi lập tức nhào tới.
Những ma vật này vừa tới gần bên cạnh Đỗ Địch An, còn chưa kịp nuốt vào trong miệng thì trên người Đỗ Địch An đã bắn ra mấy lưỡi đao sắc bén cắt chúng thành từng khúc thịt, rơi xuống từng mảng.
Ánh trăng sáng như nước phản chiếu trên mặt hồ.
Một vũng máu tươi giết chóc kéo dài bên hồ, càng ngày càng nhiều ma vật nghe được mùi tanh mà đến sau đó hóa thành thịt vụn trong biển máu, mà bóng hình ở giữa thi thể ma vật, toàn thân đã dính đầy máu tươi ma vật, bùn đất dưới thân đều bị nước máu ngâm đến mềm ra giống như bùn đất, dính khắp người, nhưng hắn vẫn không hề phát hiện ra, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gào thét và hò hét như dã thú.
Bóng đêm tối dần.
Rừng rậm xung quanh ngừng lắc lư, lá cây lại lần nữa yên tĩnh, không còn ma vật xuất hiện.
Rất lâu sau, thiếu niên mới chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh có mấy phần mê mang nhưng dần dần rõ ràng, ánh mắt đảo qua nhìn thấy ma vật xung quanh chất đống như núi thi thể, hắn không khỏi ngẩn ra, lập tức thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi trên mặt đất, dựa vào sau một đống thi thể ma vật, hồn nhiên không thèm để ý trên thi thể dính máu, nhẹ nhàng thở dốc.
Trận chiến này dường như trải qua cả trăm năm, không giây phút nào dừng lại, đều dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.
“Cuối cùng... cũng kết thúc rồi.” Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên một nụ cười, hắn ngồi trong biển máu thi thể, không thèm để ý đến, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, ánh mắt sáng ngời phản chiếu ánh trăng trắng như tuyết, trong mắt tràn ngập biểu cảm khó có thể diễn tả thành lời, đó là loại cảm giác kích động đến cực hạn lại giống như nhớ nhung lâu ngày gặp lại: “Cuối cùng ta cũng đã tìm được cách để nàng trở lại…”
Nghĩ đến niềm vui ngoài ý muốn có được từ Thần Khoa Học, bỗng nhiên hắn cảm thấy tất cả những nguy hiểm bản thân đã trải qua không là gì cả.
Mục đích hắn đi thẳng đến Liên bang chính là tìm được cách giải cứu Helisha, thế nhưng trước đó trải qua đủ thử thách ở tập đoàn Terrass bao gồm cả lật xem mấy tài liệu nghiên cứu đều cho thấy người bị nhiễm virus không cách nào chữa khỏi được.
Trong lòng hắn tuyệt vọng và uể oải, Thần Khoa Học bắt hắn, có ý đồ cướp đoạt thân thể hắn, giở đủ loại thủ đoạn với hắn, đều khiến hắn thấy được hy vọng giúp Helisha tìm lại ký ức!
Nhưng quan trọng là ký ức của Helisha không bị virus xác sống phá hoại, tế bào ký ức trong đại não nàng vẫn còn nguyên vẹn.
Nghĩ đến đây, tuy rằng cả người mệt mỏi nhưng hắn lại hận không thể lập tức đứng dậy đi tìm nàng, sự xúc động trong nháy mắt khiến hắn quên đi mệt mỏi, chỉ là nháy mắt này qua đi hắn lập tức mất đi sức lực, có chút suy sụp.