Chương 1540 Tuyệt vọng (2)
Đỗ Địch An giơ tay bóp cổ họng của ma nhân hình nhện, giống như người sau chủ động đưa tới cho hắn nắm.
“Ngươi!” Mắt ma nhân hình nhện mở to, trên mặt đầy vẻ sợ hãi và không hiểu.
Bóng dáng Đỗ Địch An lóe lên, mang theo hắn xoay người nhanh chóng lao ra khỏi chiến trường, đợi sau khi rời khỏi chiến trường, thì biến thành hình dáng như âm hồn, lén kề sát mặt đất mà đi, cho đến khi xuất hiện ở trên dốc núi cách đây 20 dặm mới dừng lại.
Quay người lại, vẫn có thể nhìn thấy tình hình chiến trường từ đây, chỉ là nhìn không rõ.
“Các Vương giả ở đâu?” Đỗ Địch An vứt ma nhân hình nhện trên mặt đất, thờ ơ hỏi.
Ma nhân hình nhện đã bỏ ra ma thân của mình, chỉ dựa vào một tay lúc trước của Đỗ Địch An, hắn biết rằng Đỗ Địch An ít nhất là tồn tại cấp Vực Sâu, khoảng cách không phải hắn có thể địch lại.
“Ngươi tìm Vương giả đại nhân? Ngươi là ai?” Ma nhân hình nhện nghi ngờ không thôi, như thế nào đều cảm thấy thân phận của Đỗ Địch An rất đáng ngờ.
Một lưỡi dao bay ra dọc theo tay Đỗ Địch An, gác lên cổ gáy ma nhân hình nhện, Đỗ Địch An hờ hững nói: “Ngươi không có tư cách tra hỏi, ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, hoặc là sẽ chết.”
Cơ thể ma nhân hình nhện khẽ run, hơi do dự một chút thì đã chịu khuất phục.
Nơi này đã xa rời chiến trường, không có theo dõi, cho dù hắn có để lộ bí mật thì cũng không có người nào biết được.
Đỗ Địch An thấy hắn nhanh như vậy đã lựa chọn phản bội, trong lòng hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại thấy thoải mái, ma nhân hình nhện chỉ là một chiến sĩ biên cảnh, mà không phải những gián điệp được huấn luyện chặt chẽ để lẻn vào Liên bang kia, độ trung thành không cao như vậy là bình thường, mà phần lớn chiến sĩ của Đế quốc đều trải qua săn bắn hoang dã, càng thêm yêu quý mạng sống, coi sinh mệnh là thứ đáng quý nhất, toàn bộ đều có thể vứt bỏ.
Mười phút sau.
Đỗ Địch An rời khỏi nơi đó, tại chỗ chỉ còn sót lại thi thể của ma nhân hình nhện.
Mặc dù người nọ đã khuất phục rất sảng khoái, nhưng sau khi hắn hỏi xong vẫn thuận tay giết người nọ, cũng không phải vì sợ hắn trở về để lộ bí mật, mà là ma ngân trên người người nọ, làm hắn có chút hứng thú.
Ma ngân này được gọi là “Độc Hoàng Hậu”, năng lực cũng có chút tương tự với “kẻ Dệt Bóng Tối”, tuy nhiên sau khi “kẻ Dệt Bóng Tối” biến dị sẽ biến thành “kẻ Tạo Mộng”, nếu như có thể đạt được năng lực ma ngân “kẻ Tạo Mộng”, về sau không cần phải tra hỏi nhiều lời nữa, trực tiếp đọc ký ức là được.”
Đỗ Địch An hóa thành một bóng dáng đen nhánh, nhưng bên dưới bóng lại mọc ra xúc giác như nhền nhện dọc theo người, những xúc giác này không phải chân nhện, mà là bóng đen chia nhánh, đây là hiệu quả khi hắn đem cả hai loại năng lực kết hợp phát huy, khiến cho tốc độ di chuyển bí mật của hắn tăng lên gần một nửa, hơn nữa năng lực chủ yếu của “Độc Hoàng Hậu” là tấn công bằng chất độc, tức là mạng nhện và chân nhện cũng đều mang chất độc khi tấn công, đối với ma vật và chiến sĩ ma ngân chiến sĩ mà nói là trí mạng, nhưng ở trước mặt cơ giáp Liên bang lại không có đất dụng võ.
“Nếu kết hợp tốt, có thể đem chất độc thêm vào trên lưỡi dao Cát Liệt, hoặc là trong tia sáng mặt trời, nếu như phạm vi công kích lớn, thêm vào trong tia sáng mặt trời, có thể làm giảm lực gây thiệt hại của tia sáng, chỉ cần có thể đả thương địch thủ là được, lợi dụng tia sáng truyền vào chất độc...” Đạt được năng lực mới, Đỗ Địch An trên đường đi gấp rút đã tự hỏi làm sao có thể đem năng lực này vận dụng vào trong thực chiến, nếu không đạt được năng lực này chính là tốn công vô ích.
Thông qua tin tức từ gián điệp đã bị bắt giữ lúc trước và ma nhân hình nhện, Đỗ Địch An đã hoàn toàn nắm rõ toàn bộ chiến trường, bốn vị Vương giả từ Đế quốc phân phối tới khu trung tâm thuộc tuyến phòng thủ thứ nhất ở biên giới Liên bang, một khi khu trung tâm bị phá, Liên bang cũng chỉ có thể khởi động tuyến phòng thủ thứ hai - Vòng hoà bình, đến lúc đó ắt sẽ làm cho quân Đế quốc vừa phá tan tuyến phòng thủ thứ nhất mà lơi lỏng reo hò tổn thất nặng nề, trở tay không kịp.
Mục đích mà Đỗ Địch An chạy tới đây, ngoại trừ trợ giúp bọn họ tăng tốc phá tan vòng ngoài tuyến phòng thủ trung tâm, còn muốn nhắc nhở bọn họ một câu.
Liên bang càng nguy hiểm, cơ hội của hắn càng nhiều.
Nửa giờ sau, Đỗ Địch An đã tới được khu vực trung tâm tuyến phòng thủ, khoảng cách trong thời gian này không tính là xa, cũng không tính là gần, lấy tốc độ cao nhất của hắn đi đường tốn hết nửa giờ, quân đội cấp Khai Hoang đi đường phải tốn ít nhất khoảng bốn năm giờ, trừ khi là ngồi máy bay vận tải.
Vừa đến biên giới chiến khu trung tâm, Đỗ Địch An đã nhìn thấy khói súng chiến tranh đầy trời, lượng lớn bụi sương mù kali nitrat tràn ngập giữa không trung, một mảnh tối tăm mờ mịt, trong những hạt bụi thỉnh thoảng còn có ánh sáng tia laser lướt qua, ngoài ra, giữa không trung còn có số lượng lớn máy bay chiến đấu như côn trùng bay rải rác trên bầu trời, hỏa lực như mưa, đổ ập xuống.
Tại bên khác của chiến trường cũng giống vậy, kịch liệt vô cùng, giữa không trung Lôi điểu kết thành đàn gào thét, phóng ra lôi điện phá huỷ từng chiếc máy bay chiến đấu, đồng thời cũng có Lôi điểu bị tên lửa đạn đạo trên máy bay chiến đấu bắn trúng, nổ tung chia năm xẻ bảy.