← Quay lại trang sách

Chương 1541 Trung tâm chiến trường

Trên mặt đất là trận giao chiến giữa cơ giáp và ma nhân, mặt khác ở giữa không trung, mười mấy bóng dáng mạnh mẽ tung hoành gào thét, giao chiến cùng mười mấy chiếc cơ giáp Athena, mỗi chiếc cơ giáp Athena đều được xếp hạng bốn sao, tính năng sánh ngang với Chủ Vực Sâu, mặc dù phát huy trên chiến trường không linh hoạt đa dạng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú bằng với Chủ Vực Sâu chân chính, nhưng đối với cấp bậc dưới Chủ Vực Sâu - Thượng vị Vực Sâu, lại đủ để nghiền áp.

Đỗ Địch An núp bên một bụi cỏ rậm rạp, trong bóng đen hóa thân khẽ híp đôi mắt màu vàng óng, nhìn chiến trường lớn hỗn loạn này, mỗi phút mỗi giây, đều có hàng loạt người đang chết đi, máy bay bị phá người cũng chết, cũng có hàng loạt máy bay chiến đấu rơi vỡ, giống như vậy cũng có không ít Chúa Tể và Vực Sâu được bồi dưỡng cẩn thận bị tên lửa đạn đạo và tia laser bắn chết, diện tích phạm vi của chiến trường này đã lan đến gần nửa thành phố, nhưng chiến trường vẫn có vẻ hết sức chật chội.

Đây là lần đầu Đỗ Địch An tận mắt nhìn thấy quy mô chiến tranh như vậy, so sánh với nơi này, khu vực chiến tranh bên ngoài tuyến phòng thủ kia liền lộ vẻ nhỏ bé không đáng kể, tựa như đùa giỡn giữa các sư đoàn, mà nơi này, lại giống như đang tiến hành đại chiến ngày tận thế, trong mười nhịp hô hấp hắn dừng lại ở nơi này, đã thấy được có ba nguồn nhiệt cấp Vực Sâu cấp nguồn nhiệt đã vẫn diệt trên chiến trường!

Trận chiến tranh này, binh sĩ có thể chất binh thường hoàn toàn không thể đặt chân vào, cho dù là lính đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không được, vừa tới chiến trường, chỉ riêng tiếng chấn động khi nổ tung kia, cũng đủ để xé rách màng nhĩ của bọn họ, đại não chấn động bất tỉnh.

Hỏa lực của Liên bang còn cuồng dã hơn so với tưởng tượng của Đỗ Địch An, mặc dù không hề sử dụng vũ khí hạt nhân, nhưng các loại vũ khí nóng khác lại thay nhau ra trận, tên lửa đạn đạo mang quy mô sát thương lớn trực tiếp thả xuống phía sau Đế quốc, bắn chết hậu viện đang chạy tới chiến trường. Mà trên chiến trường một mảnh hỗn chiến, ngoại trừ vũ khí như laser, tên lửa đạn đạo cỡ nhỏ và bão kim loại này, còn có một số xe tăng trí tuệ nhân tạo đang tấn công trên chiến trường.

Toàn thân những chiếc xe tăng này đều là lưỡi dao giống như nhím biển, tốc độ nhanh vô cùng, xông vào trong quân Đế quốc liền trực tiếp mở ra một con sông máu.

Ngoài ra trên chiến trường còn trôi lơ lửng bảy tám quả cầu kim loại lớn bằng quả bóng đá, lơ lửng giữa không trung, trong bán kính hơn trăm mét lấy quả cầu kim loại làm trung tâm, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt sóng âm xung kích, là công kích siêu tần, tạo thành tiến công gây thiệt hại cho các chiến sĩ ma ngân chiến đấu toàn bộ bằng huyết nhục, bỏ qua phòng ngự cơ thể, trực tiếp tiến công nội tạng, bộ não, mà binh lính Liên bang núp trong cơ giáp lại được cơ giáp miễn nhiễm, không nhìn thấy loại tiến công siêu tần này.

Xem xét từ tình thế trên chiến trường, hiển nhiên không phải mới ngày đầu chiến đấu, sớm đã chém giết từ khoảng cách xa ở hai phía đến công kích giao chiến cùng một chỗ, phỏng chừng đây cũng là công lao của mấy vị Vương giả, không có bọn họ, có lẽ Đế quốc còn chưa xông đến đây thì đã bị bắn cháy thành tro.

“Tuyến phòng thủ thứ nhất không thiếu laser có thể bắn giết Vương giả, khẩu cự thần pháo cũng có thể, thế nhưng lại không có Vương giả ngã xuống, xem ra là tuyến phòng thủ thứ nhất đã xảy ra vấn đề, có kẻ phản bội...” Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, cảm thấy trận chiến này, Đế quốc dường như không phải hứng khởi mà chiến, mà đã sớm làm công tác chuẩn bị từ lâu, có lẽ từ vài chục năm trước đã bắt đầu vạch ra kế hoạch rồi, những thứ liên quân trong này đều phức tạp đến không thể làm rõ.

Dù sao, Liên bang và Đế quốc, đều là siêu cường quốc hiện còn tồn tại nhân loại, thâm nhập và điều tra lẫn nhau, cùng với tâm tư muốn lẫn nhau cắn nuốt đối phương, đều mạnh mẽ như nhau.

“Lâm Trường Sinh mặc dù tự phong là Thần Khoa học, thông qua thế giới giả tưởng quan sát toàn bộ Liên bang, một tay che trời, nhưng dù cho hắn có thể giám sát được bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới này, cũng không thể thăm dò được lòng người nửa tấc...” Đỗ Địch An thầm nghĩ trong lòng, hắn có thể may mắn sống sót, cũng bởi vì người nọ không thể đọc được ý nghĩ của hắn, cho nên mới làm hắn thực hiện được, bất quá trong việc này còn phải cảm ơn Phi Nguyệt, từng có kinh nghiệm bị nàng đọc được ký ức, hắn mới có thể sớm nghĩ ra biện pháp dự phòng, nếu không trong lúc cấp bách căn bản không kịp nghĩ cách phòng ngự và phản kích nữa.

Lúc Đỗ Địch An đang suy tư, trên chiến trường bỗng truyền đến tiếng nổ thật lớn.

Đỗ Địch An bị kinh động, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy đám mây hình nấm khổng lồ từ phía sau chiến trường mù mịt bay lên, cùng lúc đó, từ tuyến phòng thủ Liên bang bên này nhìn thấy mấy quả pháo kim loại dài bảy, tám mét giống như tên lửa xuyên lục địa được bắn vụt ra.

Đúng lúc này, phía sau quân Đế quốc bỗng nhiên có một bóng dáng bay lên, ở giữa không trung lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, giống như một hạt vừng nhỏ, vốn dĩ thị giác của Đỗ Địch An vẫn chú ý tới, chỉ thấy vị trí mà người này bay lên lên, vừa đúng là tầm bắn của mấy tên lửa đạn đạo lúc trước.

“Huyết Gai Vương giả?” Con ngươi Đỗ Địch An có chút rụt lại, thị giác lần nữa phóng đại, thấy rõ mặt người này, lập tức nhận ra đây là một trong bảy vương ở Đế quốc, Huyết Gai Vương giả.