← Quay lại trang sách

Chương 1557 Phân hoá (2)

Phi Nguyệt bắt giữ Chủ tịch Liên bang, ra lệnh các thành, mở rộng cửa thành, để đội quân lớn của bọn họ tiến vào thành, đồng thời hứa hẹn đủ loại, như là bọn họ không phải Ma Tộc, đám dân thành đều là bị lãnh đạo cấp cao của Liên bang che giấu, bọn họ đến đây là có nỗi khổ bất đắc dĩ, bọn họ từng đều là cùng tộc, bị kẻ có quyền xua đuổi, vân vân, nói chân thật vô cùng, khiến không ít dân thành chấn động, dường như nhìn thấy một diện mạo thực sự hoàn toàn mới, không ít người đã tin ngay lập tức.

Phi Nguyệt đọc kí ức của Chủ tịch Liên bang và một số quan viên, cũng đọc kí ức của người bình thường và binh sĩ cấp thấp, dĩ nhiên biết Đế quốc trong lòng người ở mỗi một giai cấp của Liên bang là ấn tượng gì, lời nói của nàng toàn bộ đều đánh trúng điểm yếu, trong đó còn bao gồm cả không ít lời nói oán giận trong đáy lòng của thành dân, khiến cho lời nàng nói rất nhanh biến thành một loại chân tướng khác, chống lại “chính nghĩa” ban đầu.

Đỗ Địch An xem cảnh tượng tiếp sóng đến trên một chiếc đồng hồ, nghe thấy lời của Phi Nguyệt, không khỏi lắc đầu cười, Lâm Trường Sinh lúc này có lẽ phải tức đến nôn ra máu, cho dù lần này tống cổ Ma Tộc ra ngoài triệt để, cũng khó mà ăn nói với thành dân Liên bang, lời của Phi Nguyệt giống như hạt giống, đã gieo xuống, Lâm Trường Sinh chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp, xếp nó vào hình pháp, có lẽ sau mười mấy năm, mới sẽ từ từ nhạt dần.

“Đáng tiếc xuất ra một Ma Đế, nếu không nàng tất thành trùm Đế vương!” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, nếu Phi Nguyệt bắt trói chủ tịch Liên bang, trực tiếp ra lệnh để quân đoàn các thành ngừng hành động, ngược lại sẽ kích thích tâm huyết của thành dân Liên bang, nhưng lúc này dùng cái gọi là chân tướng phân hoá thành dân Liên bang, không ít sĩ binh quân đội thậm chí cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho dù lần này chiến đấu thất bại, cũng sẽ bồi dưỡng ra một nhóm “gian tế”.

Tuy rằng như thế rõ ràng không khí phách cuồng ngạo, nhưng khua môi múa mép là có thể khiến kẻ địch rách một miếng thịt lớn, so với ngạo mạn trút giận có tác dụng hơn nhiều.

Tắt đồng hồ đi, cất vào trong túi, Đỗ Địch An quay người, tiếp tục hướng về phía thành máy chủ, nơi đó mới là chiến trường thực sự.

Đồng hồ này mặc dù là vật phẩm của Liên bang, nhưng nếu sử dụng đơn giản, cho dù Lâm Trường Sinh có thể xuất hiện ở bất kỳ thiết bị thông minh nào của Liên bang, cũng sẽ không biết đồng hồ này đang sử dụng, dù sao hắn không thể lúc nào cũng nhập ý thức của mình vào máy chủ, phân tán lên vô số thiết bị để giám sát từng người sử dụng thiết bị, như vậy chỉ khiến ý thức của hắn suy yếu, đến cuối cùng thậm chí hoàn toàn mất đi ý chí của chính mình, hoá thành một đoạn chương trình của máy chủ thông minh, thậm chí sẽ bị coi như một đoạn chương trình dị thường bị xoá bỏ mất.

Không qua bao lâu, Đỗ Địch An đã đến ngoài thành máy chủ, bên ngoài thành máy chủ này nhìn cũng bình thường không đáng kể, tường thành cũng có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng Đỗ Địch An thông qua thấu thị lại có thể nhìn ra, trong tường thành đều là tấm thép dày và nặng, lực phòng ngự còn cao hơn tường thành của thủ đô Liên bang nhiều

Đỗ Địch An nhìn vào thành máy chủ một lúc, thu liễm khí tức, hoá thân thành một cái bóng đen kịt, ẩn nấp ở sát mặt đất.

“Bầu trời và nền đất bên ngoài này đều bố trí hệ thống thăm dò, không ít hoa cỏ trên mặt đất cũng bị cải tạo, cấy máy thăm dò nhỏ xíu vào.” Đỗ Địch An hơi híp mắt lại, đồng tử màu vàng âm thầm quét qua một bãi cỏ phía trước, chợt nhìn thấy trong bụi cỏ xanh nhạt, có không ít nhánh cỏ có dải thanh kim loại to bằng đầu tăm cắm ở giữa, vô cùng mềm mại, cỏ dại bị giẫm đạp, cũng sẽ không tổn thương thanh kim loại máy thăm dò ở bên trong.

Máy thăm dò này, chỉ có một mình Lâm Trường Sinh hiểu được, là hắn sử dụng quân đoàn máy móc của mình bí mật bố trí, phòng bị toàn bộ người của Liên bang, nơi này là sào huyệt, là trái tim của hắn!

Đổi lại là người khác đến đây ẩn nấp, bất luận cẩn thận từng li từng tí cỡ nào, thân hoá thành bóng, rắn độc thu nhỏ, chuột đào đất, vân vân, đều sẽ rơi vào tầm quan sát của Lâm Trường Sinh. Với năng lực tính toán đỉnh cao của Lâm Trường Sinh, bất luận là loài người hoá trang thế nào, đều có thể suy đoán ra sơ hở từ hành động trong một giây.

Có điều, Đỗ Địch An đã biết kí ức của Lâm Trường Sinh, lúc này sớm đã phòng bị, bán kính của máy thăm dò này đều là khoảng năm mươi mét, hơn nữa máy thăm dò trên mỗi ngọn cỏ, góc độ khác nhau, dẫn đến cảnh tượng giám sát hoàn toàn không có góc chết.

Nhưng điều này không làm khó được hắn, không có góc chết, có thể tạo ra góc chết.

Sau lưng cái bóng mà hắn hoá thành vươn ra một đôi cánh ảo, giống như hai bàn tay khổng lồ, với tư thế vung vẩy đi về phía trước, nhìn có vẻ cực kỳ chậm nhưng thực chất vô cùng nhanh, dường như đều thúc đẩy mười mét khối không khí ở xung quanh ra ngoài như nhau, khơi dậy một cơn gió nhẹ nhàng, chậm rãi thổi xa hơn vài chục mét, uốn cong bãi cỏ có chôn giấu máy thăm dò kia. Cùng lúc đó, thân thể hắn mau chóng áp lại gần, đợi lúc gió nhẹ ngừng lại, đã trú ẩn ở phía dưới chỗ bãi cỏ kia hơn mười kilomet, bao phủ thân thể trong bùn đất, biến thành một bóng đen giống con tê tê.

Với năng lực biên tập gen hiện nay của hắn, có thể tự mình biên soạn ra một cơ quan hô hấp kì lạ, ở trong bùn đất cũng có thể hấp thụ khí oxi.