Chương 1559 Mồi nhử
Súng máy vừa nổ, Đỗ Địch An đột nhiên cảm giác được cảm giác nguy hiểm đến dợn cả tóc gáy, súng máy bắn đạn bình thường không có gì nổi bật này lại khiến hắn có cảm giác cái chết, ngay lập tức da đầu nổ tung, trong chớp mắt phát nổ hết tốc lực, giật mạnh sang lệch một bên, đồng thời toàn thân có một mảng lớn dao sắc bén đâm ra, điên cuồng tiến hoá, lưỡi dao sắc trên tứ chi giống như vảy cá đua nhau mọc ra, bắn về phía đám đông binh sĩ người máy.
Những lưỡi dao này sắc bén như đao, binh sĩ người máy vỏ bọc toàn bằng kim loại giống như cơ thể xác thịt bình thường, dưới vết cắt của lưỡi dao, tạo ra vết thương chằng chịt.
Sau khi tránh được vòng bắn quét đầu tiên của binh sĩ người máy, Đỗ Địch An nhìn thấy đạn dược thoát ra trong súng máy của bọn chúng bắn trên mặt đất, chỉ để lại một mảng lỗ đạn sâu vô cùng, chứ không phải là tia laze trong tưởng tượng, hắn khẽ cau mày, quay người lại, lần nữa đâm ra lượng lớn lưỡi dao, giống như lá rụng cuồn cuộn tuôn ra, rất nhanh đã chém hết một đội binh sĩ người máy này thành từng thanh kim loại, rải rác khắp mặt đất.
Lúc này, thân hình Đỗ Địch An nhẹ nhàng lướt qua, đến trước mặt một binh sĩ người máy, nhặt súng máy trong tay nó lên, nhanh chóng tháo dỡ với động tác thành thục, lấy ra kíp đạn dược bên trong, vẻ ngoài của đạn trong kíp đạn dược này với đạn hợp kim bình thường không có khác biệt, ngón tay hắn khẽ dùng lực, bóp chặt viên đạn, vỡ nát ra, từ chỗ đầu đạn chảy ra chất dịch nhầy trong suốt như lòng trắng trứng.
Đỗ Địch An dùng thấu thị quan sát kĩ lưỡng chất nhầy trong suốt này, bỗng nhiên đồng tửi co lại, nhận ra diện mạo thật của thứ đồ này!
Virus!
Nói chính xác, cái này có lẽ còn mạnh mẽ hơn virus bài tiết ra trong răng nanh của xác sống bình thường.
Chẳng trách hắn sẽ bỗng nhiên cảm thấy một tràng cảm giác kinh dị, một khi bị virus này đánh trúng, dù chỉ là ma sát một chút da, đều sẽ bị lây nhiễm, sau đó gen biến mất, biến thành một xác sống đầu không ý thức!
Nhìn binh sĩ người máy rơi lả tả khắp mặt đất, sắc mặt Đỗ Địch An đông cứng, Lâm Trường Sinh không thay đổi bố trí ở ngoại vi, nhưng ở chỗ lỗ hổng chui vào này lại chôn giấu hệ thống thăm dò, trong súng máy của một đội binh sĩ người máy bình thường này, còn trang bị cả virus xác sống không có thuốc giải, hắn hơi chủ quan một chút, là sẽ bỏ mạng tại đây.
“Không dùng hợp kim độ bền cao chế tạo binh sĩ người máy mai phục ở nơi này, là biết rõ với năng lực của ta, cho dù là máy móc thông minh như cơ giáp Sáng Thế Thần, cũng không chắc có thể giữ ta lại, ngược lại dùng binh sĩ người máy bình thường nhất, trang bị với súng máy nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong súng máy lại dùng kết cấu đặc thù từng cải tạo, uy lực của đầu súng còn cao hơn đạn xuyên giáp, đủ để làm thương ta, hừ!” Đỗ Địch An nghĩ ra suy tính của Lâm Trường Sinh, trong mắt lạnh như tiền, bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện khác, Lâm Trường Sinh muốn đoạt được thân thể của hắn, tại sao lại dùng virus xác sống không có thuốc giải?
Nghĩ đến đây, thân thể của hắn bỗng nhiên rung lên, trong mắt lộ ra sự kích động không thể kìm nén.
Mặc dù hắn có được kí ức của Lâm Trường Sinh, nhưng những kí ức đó chỉ là một bộ phận, có thiếu sót, cho nên hắn cũng không thể nào thực sự hiểu được, Lâm Trường Sinh rốt cuộc có cách phá giải virus xác sống trong tay hay không!
Lúc này Lâm Trường Sinh dùng virus xác sống không có thuốc giải đến công kích hắn, hoặc là không hề để ý đến thân thể hắn, một lòng muốn dồn hắn đến chỗ chết! Hoặc là, chính là trong tay Lâm Trường Sinh có giữ thuốc giải!
Bất luận như thế nào, tính khả năng của cái thứ hai lớn hơn nhiều so với cường giả. Tuy rằng Lâm Trường Sinh đã âm thầm chịu thiệt dưới tay hắn, nhưng dù sao cũng là người sống hơn hai trăm năm, tuyệt đối sẽ không vì những tổn thất này mà bị chọc giận, không để ý đến hậu quả.
Nghĩ đến thuốc giải, Đỗ Địch An liền nghĩ đến Helisha, học tập ở công ty Randy lâu như vậy, lật xem lượng lớn tư liệu thí nghiệm y học Liên bang, trong lòng hắn sớm đã nhận thấy rõ ràng, chỉ dựa vào một mình mình, muốn nghiên cứu ra thuốc giải dường như là không thể nào, cho dù là nghiên cứu ra, cũng là vài chục năm, thậm chí trăm năm sau, mà lúc đó, ai biết được Helisha sẽ biến thành như thế nào? Ai biết thuốc giải nghiên cứu ra, liệu có thể phục hồi nguyên dạng xác sống cảm nhiễm trên trăm năm không? Bản thân hắn cũng không thể tin được, thậm chí không dám tưởng tượng tiếp.
Mà trước mắt, hi vọng lại lần nữa xuất hiện.
Đỗ Địch An hít sâu một hơi, nhìn thấy mấy đội binh sĩ ở xung quanh lại xông tới lần nữa, biết là do Lâm Trường Sinh điều động đến, hắn đã nhận ra mình, có lẽ đang điều động binh sĩ người máy hạng nhất chạy tới đây.
Hắn không dừng lại, nhanh chóng xông vào trong thành, hất những binh sĩ người máy kia ra.
Trên dọc đường, thân thể của hắn nhanh chóng biến hóa, không ngừng thay đổi hình tượng, thấu thị phóng đại đến cực điểm, tìm kiếm khu dân cư bên trong thành, lẩn trốn vào trong đám người, mới có khả năng thoát khỏi sự theo dõi của Lâm Trường Sinh.
Rầm!
Rầm!!
Nơi xa truyền đến tiếng chấn động cực lớn, Đỗ Địch An bỗng nhiên nhìn thấy giữa không trung xuất hiện bảy tám đài cơ giáp Sáng Thế Thần, hợp thành một hình tam giác, ở giữa mỗi đài cơ giáp lại có thanh năng lượng kết nối, dường như cộng hưởng năng lượng của tất cả cơ giáp lại.