← Quay lại trang sách

Chương 1566 Nổ tung (2)

Lúc này, khoảng bốn mươi chiến sĩ người máy còn lại bỗng nhiên rút về phía trước công trình chỗ máy chủ, cách xa biên giới tấm chắn năng lượng, khiến cho công kích của Thất Vương và Chúc Long Chủ không thể kéo dài đến xa như thế, dù sao tấm chắn năng lượng sấm sét kia cũng là vũ khí công kích không thể xem thường, không thể để bọn họ tùy ý kéo dài gen ma hóa điên cuồng vào trong.

“Nếu như bọn chúng tử thủ ở nơi đó, chúng ta không còn cách nào.”

“Đáng chết, thực lực Liên bang này che giấu có hơi quá đáng sợ rồi!”

“Những cục sắt này, chỉ cần có tài nguyên là có thể tạo ra, không giống chúng ta, không phải dựa vào vật liệu là có thể bồi dưỡng ra được.”

Bảy vị Vương giả đứng ở bên ngoài tấm chắn năng lượng, vừa giận vừa sốt ruột, lại khoanh tay bất lực.

Sắc mặt Chúc Long Chủ lại bình tĩnh, nói: “Không vội, bọn chúng không ra đây, cứ để bọn chúng mãi mãi ở lại trong đó!”

Thất Vương nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy kính nể, không dám mạo muội hỏi.

Không bao lâu, phía xa truyền đến một tràng tiếng nổ rền vang liên tục không dứt, ánh lửa phát nổ chiếu sáng trời đêm, thu hút đám người nhao nhao quay đầu lại nhìn.

“Lưới Chiến đấu?” Đỗ Địch An nhìn về phía phát nổ, hơi ngạc nhiên một chút, bất chợt ánh mắt ngưng lại, chỗ phát nổ kia liền nhau như dãy núi, ánh lửa kéo dài thật dài, lại đều là lần lượt phát nổ trong khoảng thời gian rất ngắn, phá hủy ba bộ siêu máy tính hỗ trợ máy chủ tính toán, ba siêu máy tính này bị phá hủy, toàn bộ máy móc của Liên bang đều tê liệt gần một nửa!

Chính vào lúc đám người kinh ngạc, trong mắt Chúc Long Chủ loé lên tia sáng, thấp giọng nói: “Rút!”

Nói xong, tiên phong rút lui ra.

Bảy vị Vương giả ngây người, nhưng phản ứng không chậm, nhanh chóng đi theo.

Chính vào thời khắc bọn họ vừa rời khỏi tấm chắn năng lượng sấm sét, một đường ánh sáng như đạn tín hiệu rạch ngang bầu trời, rơi về phía thành phố này, mục tiêu hướng thẳng đến công trình chỗ máy chủ.

Ở xung quanh trong thành, cùng lúc bắn ra một loạt tên lửa, ý đồ chặn đứng đường ánh sáng này lại, nhưng trong bóng tối từng bóng người bay vụt tới, cản lại tất cả vũ khí chặn đường và chiến sĩ người máy lại.

“Đạn hạt nhân?!” Đỗ Địch An nhìn thấy dáng vẻ của những đường ánh sáng kia, con ngươi màu vàng chợt mở rộng.

Thông qua thấu thị, Đỗ Địch An có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong ánh sáng kia, chính là đạn hạt nhân, nếu không phải xung quanh nổi lên tên lửa chặn đường, hắn suýt chút nữa tưởng rằng đây là Lâm Trường Sinh chuẩn bị tự nổ, nếu như là như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng thành máy chủ này là một cái bẫy Lâm Trường Sinh bố trí, vượt ra khỏi dự liệu của hắn, tất cả mọi người đều có thể bị mai táng.

Nhưng bây giờ xem ra, tên lửa này chắc là đến từ Đế quốc, hoặc là Đế quốc Hoả Long.

Hắn nghĩ tới phi thuyền Đế quốc dựng lên trên Tường Chiến Thần, cùng với rất nhiều vật phẩm khoa học kĩ thuật khác, với khoa học kĩ thuật của Đế quốc, muốn tạo ra đạn hạt nhân dường như cũng không phải chuyện khó tưởng tượng được.

Nếu như viên đạn hạt nhân này đã không phải là Lâm Trường Sinh phóng ra, Đỗ Địch An cũng không có ý định quay người bỏ trốn, vị trí của hắn lúc này cách trung tâm phát nổ của viên đạn hạt nhân này mười mấy dặm, cho dù đạn hạt nhân phát nổ, cũng không làm bị thương đến hắn, huống hồ Lâm Trường Sinh sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Trong lúc Đỗ Địch An đang yên lặng quan sát thay đổi, đạn hạt nhân cắt xuống như vệt sáng, trong bỗng chốc, từ phía trước công trình máy chủ che giấu, mặt đất giống như đường phố vênh lên như tấm kim loại, từ bên trong lộ ra hai cái cửa hang tối như mực, bên trong là máy phát xạ giống như giá đỡ hình tam giác, năng lượng nhanh chóng hội tụ, rầm rầm phát xạ, là hai chùm tia sáng màu xanh đen, trong nháy mắt xuyên qua chân trời, đánh trúng đạn hạt nhân.

Đoàng!!

Đạn hạt nhân ở trong không trung bị dẫn nổ, trong nháy mắt trời đất mịt mù, sau khi tiếng nổ đùng đoàng cực lớn xuất hiện, thế giới bỗng nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, bên tai dường như chìm vào một cơn ù tai cực kỳ lâu, không nghe thấy bất kì âm thanh gì, những gì nhìn thấy, chỉ có tia sáng mãnh liệt bỗng nhiên nổ tung giữa không trung, khiến trời đất sáng lên như tuyết, cho dù là với mắt của Đỗ Địch An, cũng bị tia sáng này chiếu cho hơi nheo mắt lại, cảm giác một cơn đau đớn.

Còn người bình thường nếu như ở khoảng cách này của hắn mà nhìn thẳng, cho dù nhắm mắt lại, cách lớp da mắt, đều sẽ mù cả hai mắt.

Trong sự tĩnh lặng của cơn ù tai, Đỗ Địch An cảm nhận thấy mặt đất dưới chân truyền đến từng đợt từng đợt âm thanh rung lắc, dường như mặt đất đang run rẩy sợ hãi.

Ngay lập tức, thế giới dường như khôi phục lại động thái từ trong yên lặng, trong ánh sáng mạnh phát nổ rầm vang cuốn ra một chùm tia sáng chói loá, giống như một cột ánh sáng, khuyếch tán ra bốn phía, che hết tất cả, bất kì màu sắc nào ở trước ánh sáng này đểu âm u mờ nhạt, trời đất trở nên trắng toát một màu, tất cả kiến trúc đều bị ánh sáng bao phủ.

Che phủ hết tất cả ngoại trừ bóng tối sâu thẳm không thể nào nhìn thấy, còn có ánh sáng mạnh chói mắt đến cực điểm này.