← Quay lại trang sách

Chương 1607 Phân phân hợp hợp (2)

Chiến đấu ở giữa bầu trời, trong nháy mắt tựa hồ lại biến thành chiến đấu giữa Đỗ Địch An, Phi Nguyệt và Quang Minh Vương, mà ba người bọn họ vốn là đồng minh sưởi ấm của nhau.

“Người trái đất đê hèn!!” Quang Minh Vương tức muốn nứt mắt ra, rống giận một tiếng, toàn thân tỏa ra hào quang, thân thể ánh sáng hóa, dùng tốc độ cực nhanh vọt về phía xa xa kia, trong nháy mắt vượt qua tốc độ của âm thanh.

“Hạt hóa, ta cũng biết!”Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, toàn thân hạt hóa, giống như hình chiếu không chân thật, tốc độ tăng vọt, dùng tốc độ tối đa đuổi theo Quang Minh Vương, sau lưng hiện ra lỗ thủng xoắn ốc, bên trong phun ra gió mạnh, khiến thân thể hắn lần nữa được đẩy lên, tốc độ càng nhanh hơn, lại thong thả đuổi kịp Quang Minh Vương.

Phi Nguyệt đuổi theo ở bên kia hơi híp mắt, lúc trước khi bọn họ đuổi theo Lâm Trường Sinh, tốc độ của Quang Minh Vương nhanh nhất, nàng vốn tưởng rằng chỉ có mình che dấu thực lực, không nghĩ tới Đỗ Địch An cũng đang ngụy trang.

Rất nhanh, Phi Nguyệt cũng toàn thân hạt hóa, đuổi kịp Quang Minh Vương.

Vèo một tiếng, Đỗ Địch An giơ tay lên vung ra một lưỡi dao Cát Liệt, cho dù Quang Minh Vương có đang ở trạng thái hạt hóa, cũng sẽ bị đả thương, đây không phải là công kích vật lý đơn thuần.

Thấy Cát Liệt phủ đầy ngọn lửa đang gào thét lao đến, Quang Minh Vương nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân bỗng nhiên chia làm hai, Cát Liệt đầy ngọn lửa lướt qua giữa thân thể, sau thân thể khép lại như cũ, tiếp tục chạy trốn.

“Ngươi không thể trốn thoát đâu!” Phi Nguyệt cười lạnh một tiếng, lúc giơ tay lên từng đám thương nhọn sương đen biến hóa khôn lường bắn ra, giống những bông như lê hoa thương bao phủ mấy trượng quanh người Quang Minh Vương.

Sắc mặt Quang Minh Vương vô cùng khó coi, đột nhiên hào quang toàn thân phóng ra, bắn ra vô số chùm ánh sáng mũi tên dài, cùng thương ngọn sương đen của Phi Nguyệt va chạm với nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

Phi Nguyệt lần nữa giơ tay lên, lại là vô số ngọn thương đen được cấu tạo ra.

Quang Minh Vương tiếp tục dùng chùm sáng ngăn cản, cơ hồ là một giây va chạm một lần, rực rỡ vô cùng, trong vài phút ngắn ngủi đã va chạm mấy trăm lần.

Ở bên kia, Đỗ Địch An phối hợp với Phi Nguyệt, trong khoảng thời gian Phi Nguyệt cấu tạo ra thương dài, hắn vung Cát Liệt của mình ra, làm cho Quang Minh Vương phòng ngự đến mệt mỏi, rất nhanh sắc mặt đã trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.

“Các ngươi đừng ép ta!!” Quang Minh Vương thở hổn hển, đột nhiên khuôn mặt trở nên dữ tợn, “Đừng tưởng rằng ta không có năng lực kéo các ngươi theo làm đệm lưng, ta muốn rút khỏi đây, nếu các ngươi cứ đuổi theo không rời, ai đuổi trước, ta giết người đó!”

Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, động tác chậm lại, nàng hơi do dự, trong khoảng thời gian nàng ở Đế quốc đã biết được một ít bí mật của Quang Minh Vương này, biết hắn cũng không phải Vương giả bình thường, Ma Trùng trong đầu hắn cực kỳ mạnh mẽ, sớm đã cắn nuốt ý chí nhân loại của thân thể hắn, hoàn toàn là Ma Trùng kia đang chi phối, không giống những Vương giả khác chỉ là bị Ma Trùng quấy nhiễu và thúc dục tiềm thức mà thôi.

“Ngươi nói rời đi tức là rời đi sao, ai biết lúc nào ngươi sẽ quay lại chứ?” Đỗ Địch An thấy Phi Nguyệt do dự, hơi nhíu mày một chút, học theo biểu cảm lạnh lùng lúc trước của Quang Minh Vương nói: “Nếu giống như ngươi thì ta cũng muốn rời khỏi đây, tọa sơn quan hổ đấu, chờ đến cuối cùng lại nhúng tay vào, chẳng phải là tốt hơn sao?”

“Ngươi!” Quang Minh Vương trợn mắt nhìn, không nghĩ tới người làm khó dễ không phải là Phi Nguyệt, mà là vị Vương giả Liên bang có thù hận không lớn này.

“Hai vị, các ngươi thấy sao?”Đỗ Địch An hơi ghé mắt, dáng vẻ lạnh nhạt nhìn chim băng và Ma Đế đang đuổi theo phía sau, chim băng này là hóa thân của Lâm Trường Sinh, hắn không thừa dịp đang loạn rời đi, nếu không nhất định Ma Đế sẽ truy kích, đến lúc đó ngược lại sẽ kéo Đỗ Địch An và Phi Nguyệt đang đuổi giết Quang Minh Vương về, liên hợp cùng Ma Đế giết hắn, cho nên ngược lại hắn vô cùng lạnh nhạt đi theo, dường như hồn nhiên không thèm để ý mình mới là mục tiêu của mọi người.

Ma Đế dáng vẻ lạnh lùng, không đáp lời.

Chim băng dường như đứng ngoài cuộc cũng không có biểu hiện gì.

Đỗ Địch An khẽ cười lạnh, nói: “Nếu đã không muốn làm chim đầu đàn, vậy cứ để cho hắn đi đi, dù sao người tranh đến cuối cùng cũng không phải là ta.” Nói xong, hắn cũng thu hồi lại công kích.

Sắc mặt Phi Nguyệt hơi biến hóa, giờ phút này để cho Quang Minh Vương chạy mất, ngược lại cho hắn thêm thời gian tĩnh dưỡng, chờ hắn giết trở về, lỡ như khi đó mình đang mệt mỏi, cuối cùng lại thành toàn cho hắn.

Đôi mắt nàng khẽ chớp, nhìn về phía Ma Đế bên cạnh, “Bệ hạ, nếu ngươi không mở lời, vậy thì để hắn ta đi.”

Ma Đế lạnh lùng nói: “Nếu giữ lại hắn là phiền toái, vậy thì cứ giải quyết cho xong, cần gì phải tìm phiền toái cho mình?”

Quang Minh Vương biến sắc, tức giận nói: “Bệ hạ, ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy, nam chinh bắc chiến, không có công lao cũng có khổ lao, ta dốc lòng tương trợ cho ngươi, vì sao ngươi lại bỏ rơi ta?!”

Ma Đế lạnh nhạt: “Câu hỏi này, không phải trong lòng ngươi đã có câu trả lời rồi sao?”

“Ngươi đã biết từ lâu?” Đột nhiên sắc mặt Quang Minh Vương thay đổi, dữ tợn vô cùng nhìn hắn, “ Nhưng ta cũng đã sớm đoán được ngươi sẽ biết, thậm chí ngươi còn biết bí mật ẩn giấu của nàng, nàng và ngươi là cùng một loại! Nhưng ngươi lại làm bộ không biết, ngươi đánh lén Chúc Long Chủ, rõ ràng chính là cho nàng cơ hội nhảy ra, ta khẳng định ngươi đã sớm liên hợp cùng Lâm Trường Sinh, chờ ta và con sâu ngu ngốc này chết đi, ngươi sẽ vây giết Phi Nguyệt!”