← Quay lại trang sách

Chương 1610 Sống và chết

Một màn này, so với tất cả pháo laser hắn đã xem qua khủng bố hơn rất nhiều!

Đỗ Địch An khẽ giật mình, ánh sáng trắng lưu lại trong tầm mắt dần dần biến mất, chỉ thấy Quang Minh Vương trước mặt Ma Đế từ một thanh niên tuấn lãng, trong nháy mắt đã biến thành ông già tóc bạc trắng, dường như một cú tấn công kia đã hoàn toàn ép khô năng lượng sinh mệnh của hắn!

Khi hắn hoảng hồn lại, một nhãn cầu khác chú ý tới phía bên kia tầm mắt, có một đám sương đen ở giữa không trung đang đánh rất nhanh về phía mình.

Đỗ Địch An nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, không lo đến chú ý tình hình bên kia của Ma Đế, chiều dài và chiều rộng của Cát Liệt toàn thân nhanh chóng tăng trưởng, thể tích cũng nhanh chóng phình lớn, trong nháy mắt hóa thành một người khổng lồ toàn thân đầy Cát Liệt sắc bén, chính xác mà nói là một quái vật hình người khổng lồ, mu bàn tay và cánh tay là từng lưỡi dao Cát Liệt sắc bén nghịch thiên uốn lượn, giống như gai rồng, lại cũng giống như dao nhọn.

Hắn gầm thét về hướng sương đen lao tới, Cát Liệt ửng đỏ, hiện ra ngọn lửa, xé rách màn sương đen chỉ trong nháy mắt, bên trong lộ ra Phi Nguyệt một thân đen kịt như mực tạo thành, chất mực đen nhầy trên mặt nàng dần rút đi, sắc mặt tái nhợt, có hơi khó coi, căm thù nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, sát khí đằng đằng nói: “Vậy mà lại dám đánh lén ta, hôm nay bất luận là ai cũng không cứu được ngươi!”

Đỗ Địch An không nói lời nào, điên cuồng tiến công, Cát Liệt bùng cháy hóa thành ngàn vạn ánh sáng lạnh lẽo, bao phủ toàn thân Phi Nguyệt.

Phi Nguyệt gào thét một tiếng, giọng nữ nhi vốn thanh thúy vào giờ khắc này lại trở nên khàn khàn, giống như một dã thú điên cuồng, toàn toàn không có chút gì là bóng dáng giọng nói của con người, sau một khắc thân thể của nàng biến hóa, cánh tay và hai chân uốn cong thành các chi có từng đoạn móng vuốt nhọn, sau lưng sinh trưởng ra mười hai cánh chim màu đen, nhưng giữa cánh chim có niêm mạc thật dày, phía sau đầu hiện ra một gương mặt lạnh lùng dị thường, khuôn mặt này Đỗ Địch An nhận ra, rõ ràng là Borrow đã biến mất!

Đỗ Địch An khẽ giật mình, dường như trong lòng đang nghĩ đến cái gì đó, cảm nhận được từng tia khí lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi không phải Phi Nguyệt, ngươi là Borrow!”

“Ngươi sai rồi, ta vừa là nàng ấy, vừa là Borrow.” Thân thể Phi Nguyệt thi triển ra ma thân đã không còn đứng thẳng nữa, nàng im hơi lặng tiếng, người đang nói chuyện chính là Borrow lộ ra phía sau gáy, tuy là gương mặt nam nhân, nhưng giọng nói lại là giọng nữ của Phi Nguyệt, “Ký ức của bọn ta hợp thành một thể, nàng cắn nuốt ta, nhưng lại không biết ta sớm đã đoán được nàng sẽ xem qua ký ức của ta, ta là cố ý tìm nàng chịu chết, chỉ có chết, chúng ta mới có thể hợp thành một thể, ta và Dana vĩnh viễn không rời xa nhau!”

Nói đến vế sau, giọng nói lại tràn ngập thâm tình.

Đỗ Địch An cười lạnh nói: “Dana của ngươi đã chết từ lâu, Phi Nguyệt chỉ là kẻ thay thế do ngươi chế tạo ra mà thôi, tuy rằng không biết làm sao trái lại ngươi cắn nuốt được ký ức của nàng, nhưng thân thể này vẫn là nàng, nàng chỉ là bịký ức của ngươi mê hoặc, tự cho là ngươi mà thôi!”

“Ha ha, ngươi đừng mơ tưởng dùng những lời lẽ này để quấy nhiễu suy nghĩ của ta, ngươi căn bản không hiểu được trạng thái lúc này của ta, tuy rằng Phi Nguyệt là bản sao do ta chế tạo ra, nhưng nàng ấy kế thừa tất cả ký ức của Dana, ký ức mới là điểm mấu chốt để phân biệt mỗi người, da thịt bên ngoài, cũng chỉ là máu thịt không thối rữa mà thôi, trăm bài như một, sở dĩ ngươi là ngươi, chỉ là bởi vì ký ức của ngươi nói cho ngươi biết, ngươi là ngươi, nếu đổi thành ký ức khác, ngươi có còn là ngươi sao?” Phi Nguyệt ha hả cười lạnh, không vội vàng tiến công mà tiếp tục ma hóa thân thể, thể trạng càng ngày càng khổng lồ.

“Ký ức chỉ là quá khứ mà thôi, mà thân thể kết hợp với ký ức, suy nghĩ tương lai của ngươi, mới có thể là chính ngươi.” Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Dana của ngươi đã chết từ lâu, ngươi giữ lại ký ức của nàng cho Phi Nguyệt, cũng chỉ là giữ lại quá khứ của nàng, ký ức của Phi Nguyệt và ký ức Dana của ngươi hỗn hợp cùng một chỗ, đây vẫn Dana hoàn chỉnh của ngươi sao?”

“Ngươi chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi!”

“Ngươi nói nhảm nhí!!” Phi Nguyệt đột nhiên nổi giận, trong khuôn mặt Borrow phát ra giọng nữ của Phi Nguyệt, nàng thét chói tai, “Cái gì ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ là một người được may mắn được chiếu cố, được chế tạo ra Thần Thai, ngay từ đầu ngươi đã có được tất cả, làm sao ngươi có thể hiểu được ta? Làm sao ngươi hiểu được trạng thái bây giờ của ta hoàn hảo đến thế nào? Căn bản ngươi không biết, cái gì gọi là vĩnh hằng, cái gì gọi là phục sinh! Ngươi chỉ là một phế vật có công cụ nhưng không biết dùng, ta muốn nuốt chửng ngươi, để cho ngươi cảm nhận thật trọn vẹn trong cơ thể ta, cái gì thực sự gọi hoàn mỹ!!”

“Ngươi đã điên rồi!” Đỗ Địch An cười lạnh, “Ta không biết trong ký ức của ngươi đã thiết lập cái gì, có thể thôi miên được ký ức của Phi Nguyệt, làm cho nàng lầm tưởng mình là ngươi đã đoạt lấy thân thể của nàng, nhưng mà chung quy lại ngươi cũng đã chết rồi, từ lúc thân thể của ngươi bị nàng giết chết thì đã chết, ngươi chỉ là thằng hề sống trong trí nhớ của nàng, Dana của ngươi cũng đã chết từ sớm, cái gì của ngươi cũng sẽ không lưu lại, Phi Nguyệt thật sự, ngươi còn không mau tỉnh lại!!”

Nói xong lời cuối cùng, hắn hét lớn một tiếng.