Chương 1609 Đại Hiền giả (2)
Lời nói của hắn bỗng nhiên chuyển đến trên người Lâm Trường Sinh, chim băng hơi ngẩn ra, lúc này hắn lại không phủ nhận thân phận của mình, hừ lạnh một tiếng, nói: “Người này cũng không phải là người dân của Liên bang bọn ta, mà là người Đế quốc các ngươi, nếu không, vị tân Vương giả Phi Nguyệt dưới tay ngươi làm sao có thể quen biết hắn?”
Đỗ Địch An thấy hắn muốn giấu diếm quan hệ của mình với hắn, trong lòng khẽ động, nhưng không lập tức nhảy ra đâm thủng, tuy rằng như vậy sẽ vả vào mặt Lâm Trường Sinh, nhưng đối với chính mình cũng không có lợi, có lẽ Lâm Trường Sinh cũng đoán được điểm này nên mới mạnh miệng nói như vậy.
Ma Đế nhìn Đỗ Địch An một cái, thấy Đỗ Địch An thờ ơ, hắn cau mày một chút, dường như có hơi thất vọng, nhưng cảm xúc này không dừng lại trên mặt hắn thêm một giây nào, chuyển khẩu nói: “Mặc kệ như thế nào, bây giờ ta đề nghị trước hết hãy giải quyết vị Đại Hiền Giả Ma Trùng này đã, còn về phần chuyện kế tiếp, chút nữa nói sau.”
Phi Nguyệt nhìn thoáng qua Đỗ Địch An bên cạnh, im lặng một lát, gật đầu đồng ý.
Đỗ Địch An cũng tỏ ra không phản đối.
Băng Điểu lạnh nhạt nói: “Như vậy cũng tốt.”
Đối với Lâm Trường Sinh, nhất định phải giết chết Quang Minh Vương, nếu không hắn sẽ bị bại lộ, nếu như không phải muốn lấy được thân thể Đỗ Địch An để đối phó cục diện trước mắt, mục tiêu khiêu khích đầu tiên của hắn lúc trước sẽ là Quang Minh Vương.
Mắt thấy mấy người kia chỉ với dăm ba câu nói đã quyết định chủ ý, Quang Minh Vương tức giận đến toàn thân lắc lư run rẩy, khuôn mặt đỏ lên, thân phận của hắn thế nào chứ, Vương giả của Đế quốc, bản thân còn là Đại Hiền giả của Ma Trùng, bất luận là loại thân phận nào, đều vô cùng cao quý, bây lại bị người ta nói mấy câu thì đã triệt để phán định tử hình, thậm chí còn không có đường cho hắn xen vào, loại cảm giác này khiến hắn uất nghẹn đến muốn phát nổ, nhưng hắn biết nếu mình có dốc hết toàn lực, cũng không thể giết chết đám người Ma Đế và Phi Nguyệt.
“Giết!” Đỗ Địch An quát khẽ một tiếng.
Phi Nguyệt bên cạnh không ra tay trước, lúc trước Đỗ Địch An điên cuồng phản công làm cho trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, lo lắng Quang Minh Vương cũng làm như vậy với nàng.
Lần này Ma Đế lại không khoanh tay đứng nhìn, ngược lại hắn là người đầu tiên vọt tới.
“Ai muốn giết ta, người đó sẽ chết cùng ta!” Nét mặt của Quang Minh Vương dữ tợn đến vặn vẹo, nếu như người ở đây đều là Vương giả, hắn còn có thể thoát khỏi nơi này, nhưng Ma Đế và Phi Nguyệt, bao gồm cả Lâm Trường Sinh như hổ rình mồi ở bên kia đều không phải là nhân vật đơn giản, dù cho hắn có hiện ra bản thể, cũng khó thoát khỏi cái chết, chỉ có thể lên tinh thần liều mạng một lần, kéo theo một cái đệm lưng, vì chủng tộc của mình mà cống hiến!
Nhìn thấy Ma Đế là người đầu tiên vọt tới, hắn lập tức tập trung ánh mắt trên người Ma Đế, hào quang toàn thân bỗng nhiên sáng rực, giống như một cái đèn sợi đốt năng lượng cao, chiếu lên trời đất một mảng trắng tinh khiết, chói lòa cả mắt, cho dù là thị giác mạnh mẽ như của Đỗ Địch An, cũng đều cảm thấy trong tầm mắt là một mảng trắng tinh khiết, vô số hạt ánh sáng hoàn toàn che khuất tầm mắt, không cách nào nhìn xuyên qua, càng cảm thấy trên người giống như đang lột xác, xuất hiện cảm giác thiêu đốt.
“Phản công trước khi chết à?”Đỗ Địch An nghĩ đến động tĩnh khủng khiếp của Chúc Long Chủ trước phản công khi chết, ánh mắt khẽ động, nhưng không lui về phía sau để né tránh, ngược lại tận lực chuyển động tầm mắt, tìm kiếm ở bên cạnh, bả vai và phần cổ, hai má và các vị trí, đột nhiên chui ra bảy tám tròng mắt, chuyển động không ngừng, dần dần lọc ra được một bóng dáng mơ hồ từ trong ánh sáng trắng chói lòa kia, dựa vào mùi hương để xác định, đó chính là Phi Nguyệt!
Vèo!
Đột nhiên hắn nhào tới, thời khắc trước khi công kích không để lộ bất kỳ một sát ý nào, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trên người từng cái tròng mắt quỷ dị cũng vô cùng yên tĩnh, nhưng khi tới gần ba trượng, rốt cuộc sát ý điên cuồng cũng không thể ngăn chặn được nữa, phát tiết ra dữ dội, cơ bắp cả người chợt chuyển động, từ bên trong gào thét bắn ra từng lưỡi dao Cát Liệt khủng bố, tất cả vị trí trên toàn thân đều bắn ra, bao gồm cả vị trí trên cổ đang mọc ra tròng mắt, con ngươi khép lại, trong nháy mắt thay đổi cấu tạo, bạo xạ ra lưỡi dao Cát Liệt sắc bén.
Phốc phốc một tiếng, âm thanh máu thịt bị cắt xé, đâm xuyên qua vang lên, máu tươi nóng rực bắn tung tóe tràn đầy mặt mũi, đồng tử của Đỗ Địch An híp lại, nhìn thấy bóng dáng của Phi Nguyệt bị đâm xuyên qua, lại quỷ dị hóa thành một làn khói uốn lượn, rất nhanh đã bay đến nơi khác, lại lần nữa hóa thành dáng vẻ của con người, cả người trào ra lượng lớn sương đen, bao phủ toàn thân, bao trùm hoàn toàn thân thể, biến mất trong làn sương đen.
“Chết đi!!”
Đột nhiên, một tiếng gầm thét điên cuồng từ nơi khác truyền đến.
Đỗ Địch An cảm thấy lông tơ toàn thân chợt dựng thẳng lên, cảm giác có lưỡi dao sắc bén chém về phía cổ, trong nháy mắt cái chết tới gần, thoáng một cái não bộ của hắn thậm chí đã đơ cứng, ngừng suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt cực kỳ ngắn ngủi này, chờ hắn phản ứng lại, đầu tiên hư không hóa toàn thân, kéo dài khoảng cách với hướng nguy hiểm kia, sau đó mới kịp nhìn lại, chỉ thấy trong nháy mắt ánh sáng trắng này co rút lại, hóa thành một chùm ánh sáng thu hẹp đến cực hạn, đột nhiên đánh thủng thân ảnh cao gầy của Ma Đế, từ sau lưng xuyên qua cả bầu trời, kéo dài đến nơi phương xa, cuối tầm mắt, dường như đuổi theo đến đầu kia của đường chân trời!