Chương 1612 Lồng thần
“Cái lồng Thần này vốn định dùng để đối phó với Effenesius và lão già Lâm Trường Sinh, không nghĩ tới lại dùng trên người bán thành phẩm như ngươi, tội của ngươi đáng chết vạn lần, thiên đao vạn quả đều chết không đáng tiếc 千刀万剐都死不足惜!” Borrow cười tàn độc nói.
Sắc mặt Đỗ Địch An u ám, lần nữa vung ra lưỡi dao Cát Liệt sắc bén chém tới, rồi lại một lần nữa lún sâu vào trong quả cầu tơ trắng, lúc hắn muốn rút ra, bên trong quả cầu tơ trắng như có ngàn vạn bàn tay, bắt lấy Cát Liệt sắc bén, lại không có cách nào rút ra được.
“Vô ích thôi, bất luận là công kích sắc bén cỡ nào, đều không thể phá giải lồng Thần ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, đây là do ta đã khổ tâm suy nghĩ, chuyên môn dùng đối phó những Thần Thai như các ngươi, mặc cho các ngươi nắm giữ bao nhiêu năng lực, thiên biến vạn hóa, đều không thể trốn thoát lồng Thần ta!”Borrow u ám cười nói.
Lúc này ngọn lửa bên trong quả cầu tơ trắng đang nhanh chóng thu nhỏ lại, ở phía sau ngọn lửa, bóng dáng Phi Nguyệt như ẩn như hiện, thân thể của nàng đã hòa làm một thể với quả cầu tơ trắng, chỉ còn một cái đầu vươn ra, giống như là khảm trên vách tường bên trong quả cầu tơ trắng, mà gương mặt trên đầu lại là của Borrow.
Đỗ Địch An lại khảm Cát Liệt nóng rực chìm sâu vào trong quả cầu tơ trắng, lực kéo mạnh mẽ kia lập tức hơi buông lỏng, nhưng sau một khắc, bỗng nhiên hắn cảm giác nhiệt lượng bên trong Cát Liệt đã nhanh chóng biến mất, trôi qua không thấy.
“Vô dụng, dây Thần của ta có thể hấp thu nhiệt, trừ khi trong nháy mắt ngươi có thể bộc phát ra nhiệt độ giống như loại nhiệt độ của Chúc Long Chủ bộc phát ra trước khi chết, bằng không ngươi sẽ không có cách nào phá hủy lồng Thần của ta! Chỉ là, nếu như ngươi muốn bộc phát ra loại nhiệt độ này thì tư duy của ngươi cũng sẽ bị thiêu đốt đến mơ hồ, ngừng suy nghĩ, giống như Chúc Long Chủ, biến thành một mặt trời hình người, không ngừng thiêu đốt, cho đến khi năng lượng thân thể của mình hoàn toàn hao hết, tiêu tán trong trời đất, không còn lưu lại bất kỳ thứ gì!” Borrow cười một cách quái dị.
Khi hắn nói chuyện, ngọn lửa mà Đỗ Địch An phun ra trước đó dần dần dập tắt, bên trong quả cầu trở nên tối tăm và không khí đã bị đốt cháy sạch.
Bóng tối không ảnh hưởng đến tầm mắt của Đỗ Địch An, hắn nhìn thấy ở chỗ thân thể Phi Nguyệt, nơi vách tường bên trong quả cầu tơ trắng hơi nhúc nhích, từ bên trong vươn ra những sợi tơ trắng bén nhọn, giống như những cây thương dài nhắm vào hắn.
Không có ngọn lửa, ở trong lồng giam tơ trắng này, chính là Lĩnh Vực của Phi Nguyệt, thống trị mọi thứ.
Mà thiếu dưỡng khí ngắn ngủi, đối với Đỗ Địch An hay Phi Nguyệt đều chỉ là chuyện nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ.
“Ngươi nghĩ không có không khí thì sẽ không có ngọn lửa sao?” Đỗ Địch An bỗng nhiên mở miệng, trong mắt mang theo vài phần ý tứ trào phúng, “Nếu là như vậy thì Đế quốc Hỏa Long sớm đã bị diệt sạch!”
Borrow khẽ cười lạnh, “Vậy thì tiếp tục tiêu hao cơ thể của ngươi đi!”
Không cần nàng nói, Đỗ Địch An đã giải phóng oxy lưu trữ trong máu, đồng thời cấu tạo một lượng khí lớn trong cơ thể, với oxy trong máu giải phóng ra, ngọn lửa cũng cùng một lúc chiếu sáng toàn bộ thần lồng.
Sợi tơ trắng dựng lên bên cạnh Phi Nguyệt giống như rắn độc, từng sợi ngậm không thiếu, chỉ cười lạnh nhìn Đỗ Địch An, chờ đợi hắn tiêu hao hết thân thể.
Đỗ Địch An cũng biết đây không phải là kế lâu dài, hắn không thể cứ mãi chế tạo ra khí, mượn thời khắc ngọn lửa đang ngăn cản phi nguyệt này, hắn ma hóa ra mấy Cát Liệt sắc bén, trên mỗi lưỡi dao Cát Liệt đều hiện ra hàn khí lạnh như băng.
Nước chém không đứt, nhưng băng thì có.
Phốc phốc phốc!
Lưỡi dao sắc bén có khí lạnh trong nháy mắt đã xuyên qua quả cầu tơ trắng, trong nháy mắt khí lạnh cũng phóng thích ra tràn ngập, đóng băng quả cầu tơ trắng lại, Đỗ Địch An lần nữa vung ra mấy lưỡi dao Cát Liệt nóng rực đỏ thẫm chém xuống quả cầu tơ trắng bị đóng băng, lập tức chém ra vài vết nứt.
Đôi mắt Đỗ Địch An sáng ngời, lập tức gia tăng thêm lực, mấy lưỡi dao Cát Liệt chìm sâu trong quả cầu tơ trắng cũng phóng thích ra khí lạnh, mở rộng diện tích đóng băng.
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nghĩ đến ngọn lửa mà không lo lắng đến băng lạnh sao?” Borrow bỗng nhiên cười lạnh, sau một khắc, Dudean cảm giác quả cầu lụa trắng đông cứng đang nhanh chóng mềm nhũn, khí lạnh bên trong giống như bị rút đi.
Sắc mặt Đỗ Địch An khẽ biến, cả người lần nữa bắn ra hơn mười lưỡi dao Cát Liệt, tất cả đều đâm vào trong phạm vi mấy trượng, phóng thích ra khí lạnh,, trong nháy mắt đã đông cứng quả cầu tơ trắng này, cùng lúc đó, mấy lưỡi dao Cát Liệt sau lưng hắn nhanh chóng chém ra, bổ vào sợi tơ trắng đông cứng, bên trong là mấy khe rãnh thật sâu, hắn vừa chuẩn bị chui vào trong đó, bỗng nhiên tơ trắng lại mềm nhũn ra, hấp thụ hết khí lạnh, đồng thời lại hấp thụ thêm mấy chục lưỡi dao Cát Liệt kia, khiến nó lún sâu vào trong đó.
Đỗ Địch An nhướng mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi, hoàn toàn âm trầm xuống, chặt đứt hơn mười lưỡi dao sắc bén này, mặc cho chúng nó bị tùy ý hấp thu vào trong vách dao tơ trắng như đầm lầy kia.
Hắn không ra tay thêm nữa, lẳng lặng chờ ngọn lửa dập tắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp mới.
“Sao ngươi không tiếp tục tấn công nữa?” Borrow hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, phát ra tiếng cười quái dị, “Xem ra với sự thông minh của ngươi, đã nhận ra được, đáng tiếc, ngươi có biết cũng vô dụng thôi, càng biết thì càng thêm tuyệt vọng, tựa như con côn trùng giãy dụa trên mạng nhện, trơ mắt nhìn nhện bò tới, lại không có lực mà nhúc nhích!”