Chương 1613 Đồng quy vu tận
Đỗ Địch An im lặng không nói, không có dư thừa tâm tư để ý đến nàng, Phi Nguyệt nói không sai, tình cảnh bây giờ của hắn giống như con côn trùng trên mạng nhện, bị nhốt trong vách tường dao tơ trắng này, mấy lần công kích lúc trước, cũng làm cho hắn nhận thấy được sự đặc biệt của vách tường dao tơ trắng, khó trách lại được Phi Nguyệt gọi là “Lồng Thần”, quả thật xứng đáng với cái tên này, cho dù là hắn, trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra biện pháp phá giải.
“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, cho dù ngươi không công kích thì năng lượng sinh mệnh của ngươi cũng đang lặng lẽ tiêu hao sao? Lồng Thần của ta có tới mấy tầng, ngọn lửa và hàn băng ngươi phóng thích ra lúc trước đều bị ta hấp thu lưu trữ, chỉ dựa vào năng lượng bản thân ta, cũng đủ ăn tươi nuốt sống ngươi, huống chi ngươi còn tặng cho ta thêm nhiều năng lượng dự trữ như vậy, đáng tiếc ngươi quá thông minh, phát hiện ra quá sớm, nếu không thêm vài lần công kích nữa, lồng Thần của ta sẽ càng thêm vững chắc!” Nụ cười trên mặt Borrow vô cùng khoa trương, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng, giống như động vật máu lạnh đang đánh giá con mồi.
Nghe hắn nói như vậy, Đỗ Địch An lập tức cảm giác được nhiệt lượng bản thân từng tia từng tia một đang bị tiêu tán, bị rút ra ngoài, xung quanh một mảng tối đen, nhưng mà bóng tối này cũng không phải chỉ là bóng tối không có thị giác, mà là vật chất bóng tối chân chính, mặc dù ở dưới ánh mặt trời, cũng vẫn tồn tại, bóng tối này giống như sương đen trên người Phi Nguyệt phóng thích ra, chỉ là nồng độ không mãnh liệt như vậy, cho nên chỉ lo nhìn vách tường dao tơ trắng hắn mới không phát hiện, nhưng mà cho dù Borrow không nói, hắn rất nhanh cũng sẽ chú ý tới điểm này ngay khi dửng công kích.
“Đây là đã kết hợp với năng lực hắc ám của Borrow sao, hai loại năng lực đạt tới cực hạn, quả thật rất đáng sợ.” Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra vẻ nghiêm trọng, tầm mắt nhanh chóng phân giải vật chất bóng tối xung quanh, đồng thời trong cơ thể nhanh chóng mô phỏng ra vật chất bóng tối đã phân giải, phóng thích ra niêm mạc vật chất bóng tối, giống như bong bóng nước bảo vệ bản thân, ngăn cản bóng tối dần dần ăn mòn vào bài xích ra bên ngoài, trong lòng lại dần dần chìm xuống.
Độ dày của Lồng Thần do Phi Nguyệt tạo ra vượt quá tưởng tượng của hắn, chỉ bằng lưỡi dao Cát Liệt thì không có cách nào xé rách được, nếu như trên lưỡi dao Cát Liệt có bám năng lượng, năng lượng này sẽ lại bị vách tường dao tơ trắng hấp thu, đơn giản mà nói, bất luận là công kích vật lý hay là công kích năng lượng, đều mất đi hiệu lực, mà năng lượng của công kích ngược lại sẽ trở thành dinh dưỡng cho Phi Nguyệt, từ điểm này xem ra, tình hình bây giờ của hắn, cơ hồ kết cục chỉ có chết!
Nhưng mà, hắn cũng không có ngồi chờ chết, sau một hồi tự hỏi, trước khi ngọn lửa bị dập tắt, bỗng nhiên hắn ma hóa ra một lưỡi dao Cát Liệt thật lớn dài mấy chục mét, mạnh mẽ chém tới vách tường dao tơ trắng.
Lưỡi dao Cát Liệt nhanh chóng phá vỡ mặt ngoài của vách tường dao, xâm nhập vào đến bảy tám mét, sau đó lại dần dần lực bất tòng tâm, lực lượng trên lưỡi dao sắc bén bị tầng tầng lớp lớp làm suy yếu, không cách nào đâm vào chỗ sâu hơn, hắn muốn dùng vũ lực đẩy nó vào chỗ sâu, nhưng lại cảm giác lực cản càng mạnh, miễn cưỡng có thể tiến lên không quá hai mét, lập tức đã có loại cảm giác kiệt sức, nhưng mà từ cảm giác trên lưỡi dao sắc bén xem ra, vẫn không có dấu hiệu đâm thủng như cũ.
Chờ hắn muốn rút lưỡi dao Cát Liệt về, lưỡi dao Cát Liệt đã bị kẹt lại, bị lượng lớn lực dính lôi kéo, không cách nào kéo ra, chỉ có thể đứt đoạn ngay lập tức, cắt đứt bộ phận Cát Liệt đã xâm nhập vào sâu bên trong, còn lại rút trở vào trong cơ thể, sau một khắc ở ngoài cơ thể hiện ra từng khối vật chất giống như đá hồng ngọc, lưỡi dao Cát Liệt toàn thân đều đã rút về, hóa thành tinh thể bao trùm bên ngoài cơ thể, đồng thời lại từ trên người mọc ra những viên tinh thể, chiếu nghiêng lẫn nhau.
“Hửm?” Borrow ở bên kia nhìn thấy hình tượng kỳ quái mà Đỗ Địch An biến hóa ra, phản ứng cực nhanh, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, vách tường dao tơ trắng xung quanh Đỗ Địch An bỗng nhiên hơi nhúc nhích.
Đỗ Địch An không để ý tới tình trạng quái dị của vách tường dao tơ trắng này, hít sâu một hơi, đem năng lượng tích tụ trong cơ thể chợt thu lại thành một chùm, bỗng nhiên từ trên trán bắn ra một khối đá hồng ngọc to bằng nắm tay!
Trong nháy mắt chùm tia sáng kia đi qua cấu tạo phức tạp của viên đá hồng ngọc lập tức bắn ra hơn mười lần, đạt tới cực hạn mà viên đá hồng ngọc cấu tạo này chịu được, lao ra ngoài cơ thể, lại khúc xạ qua mấy tinh thể hình lõm do Dudean ma hóa ra, cuối cùng đánh nát khối tinh thể lõm cuối cùng, hóa thành một chùm tia sáng màu đỏ to bằng thùng nước, bay về phía vách tường dao tơ trắng trước mặt.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt chùm ánh sáng đã tiến vào trong vách tường dao tơ trắng, lập tức đánh thủng một lỗ thủng thật lớn, trong phút chốc vách tường dao tơ trắng cũng hơi điên cuồng lắc lư, giống như sóng biển lật qua lật lại, Đỗ Địch An thấy chùm sáng xâm nhập vào vị trí mấy chục mét, đột nhiên tiêu tán, năng lượng tiêu hao hết, mà sâu trong đó, vẫn là vách tường tơ trắng đen kịt!
Không xuyên thủng!
Đỗ Địch An thấy trong lòng lạnh lẽo, khó có thể tin được, nhưng sau một khắc liền bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, toàn thân ma hóa điên cuồng, kéo dài ra từng lưỡi dao Cảt Liệt, đánh tới vách tường dao tơ trắng cao hơn trăm mét ở bên cạnh.