← Quay lại trang sách

Chương 1616 Mở

Còn nếu lồng thần bị phá hủy, thì hắn có thể ngăn cản quá trình tự thiêu ngay lập tức, giữ được mạng nhỏ của mình.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức ma hóa thân thể thành hình dạng quái dị, giống như một ma vật có hình dạng hồ lô, phần đầu lớn đến nỗi muốn chiếm gần phân nửa thân hình, bên ngoài vẫn có ngọn lửa thiêu đốt như cũ, nhưng tầng bên trong lại cấu tạo thành một khu vực trải rộng dòng khí nhiệt độ thấp, áp suất không khí cũng cực thấp, ngay cả vùng da bị đốt cháy kia cũng hình thành một lớp băng, nhiệt độ của lớp băng này cũng nhờ nhiệt độ môi trường cực thấp mà hạ xuống hơn không độ, khiến tốc độ thiêu đốt giảm đi một ít.

Tổng cộng hắn đã tạo ra ba lồng băng, ở giữa chúng đều có một thời gian rất ngắn để bao lại một đống quả cầu thịt nhỏ chứa tất cả mô não vào bên trong, bên ngoài quả cầu thịt này lại có một lớp vật liệu ngăn cách khí lạnh để giữ ấm, tránh cho mô đại não bị đông cứng.

Những mô đại não này được cất vào chỗ sâu nhất, mất liên lạc với cơ thể, giống như mô đã hoàn toàn bị bao kín và cất giữ. Còn thứ điều khiển thao tác cơ thể ngay lúc này là phần mô não khác do hắn tạo ra, tóm lại là từ giờ trở đi, những gì hắn trải qua sẽ biến mất nếu bộ phận ý thức này bị đốt cháy hoàn toàn và cũng sẽ không quay trở lại khi hắn sống lại.

Nhưng hắn đã đưa chuyện sắp xảy ra và việc phải làm vào trí nhớ ban đầu, giống như là để phòng hờ, chờ đến khi ký ức ban đầu của hắn thức tỉnh thì cũng sẽ biết được hành động lúc trước và chuyện kế tiếp phải làm là gì.

Tất cả những điều đó chỉ hoàn thành trong mấy giây, vào giờ phút sinh tồn cực hạn này, tiềm năng của hắn cũng hoàn toàn bị áp bức, không để ý đến sức chịu đựng của trái tim nữa, mà là dồn toàn lực để thúc giục thân thể, lớp ngoài cùng được cấu tạo của lồng băng không thể chịu đựng đến nửa giây, đã bị đốt cháy thành nước ngọt có ga, cuối cùng ngay cả làn sương trắng của hơi nước cũng bị đốt cháy hầu như không còn, thậm chí lớp thứ hai của lồng băng cũng nhanh chóng bị hòa tan.

Tuy nhiên, phần ký ức mà hắn giữ lại chính là để tái tạo lớp băng bất cứ lúc nào, hầu như ngay khi lớp lồng băng tan ra, thì lớp lồng băng mới lại tạo thành.

Còn về lớp da thì không ngừng ma hóa ra tứ chi trên cơ thể, vẫn biến thành ngọn lửa cuồng nộ giống như củi khô, hừng hực thiêu đốt, nếu nhìn từ bên ngoài từ không thể biết được cấu tạo bên trong não của hắn, mặc dù Phi Nguyệt có năng lực thấu thị, cũng không thể nhìn thấu ngọn lửa và lớp da không ngừng ma hóa của hắn, những tứ chi không ngừng thiêu đốt và ma hóa kia giống như những vách tường không ngừng dựng thẳng lên, không đợi thấu thị hoàn toàn thẩm thấu thì đã bị vách tường mới dâng lên ngăn cản, cần phải thẩm thấu lại lần nữa, như vậy hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh tượng trong đầu của hắn, đủ để giấu trời qua biển.

“Khốn khiếp!!”

Borrow cảm nhận được thân thể của mình đang nóng lên, khuôn mặt nóng đến mức giống như sắp bốc cháy, trong tầm mắt là ngọn lửa hình vòi rồng, khí thế ngọn lửa cũng dữ dội hơn trước, hầu như đã lấn chiếm toàn bộ lồng thần, hiện tại hắn cũng bất chấp Đỗ Địch An sẽ mượn cơ hội này để trốn thoát, lén lút mở ra nhiều lỗ nhỏ giống như lỗ kim để tản nhiệt khí ra ngoài, nhưng vẫn giống như muối bỏ biển.

“Nếu còn như vậy nữa, ngươi thật sự sẽ chết!”

“Không còn sót lại thứ gì nữa hết, ngươi sẽ chết hoàn toàn đó!!”

“Ta có thể để ngươi sống sót, ta bảo đảm, ta cam đoan với ngươi mà!”

Borrow tức muốn hộc máu, lớn tiếng rống giận, nhưng Đỗ Địch An vẫn giống như tượng đá tĩnh lặng, cứ tiếp tục thiêu đốt, không hề đáp lại, dường như đã hạ quyết tâm.

Ngay sau đó, vách trong của cũng lớp tơ trắng dần dần khô nứt, hắn không thể không phóng ra một lượng khí lạnh lớn để hạ nhiệt và dập tắt ngọn lửa, nhưng không lâu sau lại cảm nhận được dấu hiệu của sự thiêu đốt, nếu tiếp tục nữa hắn cũng sẽ bị đốt chung với Đỗ Địch An.

Sau khi gầm lên trong vài phút, Borrow nhìn thấy thân thể của Đỗ Địch An đã bị ngọn lửa đốt cháy đến nỗi biến dạng, quá trình ma hóa sinh sản trên tứ chi cũng dừng lại, chỉ còn bản thể vẫn hừng hực bốc cháy, lúc này nhiệt độ đã cao đến mức khiến cơ giáp Sáng Thế Thần bị tê liệt tất cả công năng, thậm chí nếu có vị Vương giả nào xuất hiện trong lồng thần cũng sẽ bị thiêu sống mà chết!

“Đáng chết!!” Borrow nảy sinh ra cảm giác cuồng bạo, hắn thua Đỗ Địch An hết lần này đến lần khác, vốn tưởng rằng khi thi triển tuyệt chiêu là có thể giết chết Đỗ Địch An, ăn luôn thân thể của đối phương để bù đắp lại, nhưng đối phương không hề để lại cái gì cho hắn, ngược lại còn khiến lồng thần của hắn bị tổn hại, thể năng của bản thân hắn cũng hao hết một nửa, kế tiếp nếu Ma Đế và Lâm Trường Sinh đều tấn công đến đây, vậy thì hắn chạy trời cũng không khỏi nắng!

Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng dáng vẻ lúc này của Đỗ Địch An đã ngừng ma hóa, hiển nhiên không thể suy nghĩ được nữa, ý thức trên đại não cũng trở nên mơ hồ, thẩn thể chỉ duy trì ý chí lúc trước tiếp tục thiêu đốt theo bản năng, chờ đến khi thiêu đốt xong thì sẽ không để lại thứ gì cả!

Hắn không thể ngăn cản quá trình này, trừ khi hắn thi triển ra khí lạnh khủng bố hơn so với lửa đốt không muốn sống Đỗ Địch An, dập tắt ngọn lửa này, nhưng hắn không thể làm điều đó, chỉ có thần chân chính mới làm được mà thôi, đó cũng là sinh mệnh hoàn mỹ mà bọn họ theo đuổi!