Chương 1615 Đồng quy vu tận (3)
Lúc này, ngọn lửa trên người Đỗ Địch An vẫn không dừng lại, mà hóa thành một cơn lốc xoáy lửa, bản thân hắn thì đứng ở trung tâm bão táp, ngọn lửa càng cuốn càng lớn, nhiệt độ càng ngày càng cao hơn, chất nhầy màu vàng sáp trên vách tường dao tơ trắng xung quanh dường như đều trở nên khô cạn.
“Hửm?” Borrow nhướng mày, vẻ hưng phấn trên mặt đã biến mất không thấy đâu, hắn mơ hồ cảm giác được một điều gì đó không thích hợp, chờ đến khi nhiệt độ của ngọn lửa này vẫn tiếp tục tăng lên, không có dừng lại chút nào, hắn lập tức ý thức được suy nghĩ của Đỗ Địch An, không khỏi hoảng sợ thay đổi sắc mặt, tức giận đến toàn khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, gầm thét lên:
“Vậy mà dám tự thiêu sao, lẽ nào ngươi muốn giống như Chúc Long Chủ, tự thiêu thân mình thành tro tàn?!”
Nét mặt Đỗ Địch An vô cùng bình tĩnh, đứng ở trung tâm của cơn lốc xoáy lửa, lẳng lặng nhìn Borrow, nói: “Tiếc nuối nhất chính là không giết chết được ngươi, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho ngươi tổn thất nặng nề.”
“Súc vật!!” Borrow dữ tợn gào thét, giọng nói cuồng loạn., “Mau dừng lại, ta có thể cho ngươi con đường sống!”
“Không cần nữa.”
Đỗ Địch An nhẹ nhàng nhìn hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác máu trong cơ thể đang thiêu đốt, xương cốt cũng đang thiêu đốt, hắn khống chế tế bào phân chia không ngừng, không ngừng ma hóa ra tứ chi làm nhiên liệu đốt, mà nhiệt độ bên ngoài cơ thể hắn cũng đang tiếp tục tăng lên, càng ngày càng dồi dào!
Khi nhanh chóng ma hóa chi ra làm nhiên liệu, thân thể hắn cũng dần vượt qua cực hạn, trái tim nơi ngực đập mãnh liệt, giống như muốn xé rách, nỗi thống khổ này làm cho hắn thấy ngạt thở.
Chuyện đã đến nước này, cho dù trái tim nứt toác, đối với hắn cũng không có gì kinh ngạc, hắn đã thử đem trái tim chuyển hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, lại phát hiện mình không thể khống chế biến hóa, nó giống như một thứ độc lập trong cơ thể hắn, ký sinh sống trên thân thể hắn.
“Chỉ hy vọng có thể cùng ngươi bị thiêu rụi…” Đỗ Địch An thì thào.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một tia linh quang.
“Thân thể là vật chứa…”
Thông qua tính chất đặc biệt trái tim, Đỗ Địch An nghĩ đến điểm này, còn khái niệm về “Vật chứa” lại khiến hắn làm liên tưởng đến một loại khả năng sinh tồn, đó chính là chế tạo một vật chứa không bị lửa thiêu đốt, bao lại đại não của mình!
Sở dĩ có loại linh cảm này, cũng là nhờ tình huống đặc biệt của Phi Nguyệt khiến hắn liên tưởng đến.
Thân thể của hắn sẽ rơi vào vòng lặp vô hạn tự nhiên giống như Chúc Long Chủ, không ngừng phân tách, tái tạo, sau đó thiêu đốt, nhưng thân thể cũng có cực hạn, khi tiềm năng trong thân thể bị hao hết thì không thể tiếp tục phân tách nữa, ngọn lửa trong thân thể sẽ tắt dần, chỉ là trong quá trình này, ý thức trên đại não cũng đã sớm bị lửa nóng đốt cháy đến mơ hồ, không thể suy nghĩ nữa, tất cả các hải mã thể cũng sẽ theo đó bị đốt cháy toàn bộ, mất hết ký ức.
Nhưng nếu có một vật chứa có thể bao lại đại não, tránh để bị ngọn lửa thiêu đốt không thể suy nghĩ, vậy thì cũng có thể ngăn cản bản thân tự thiêu!
Mục đích hắn tự thiêu là vì muốn đột phá cực hạn của thân thể, đạt tới một nhiệt độ vô cùng khủng khiếp, phá hủy rồi xông ra lồng thần của Phi Nguyệt, khi lồng thần bị phá hủy, ý thức của hắn cũng có thể thanh tỉnh kịp thời, ngăn cản thân thể tiếp tục tự thiêu, cũng có thể giữ được một mạng, tuy rằng như vậy sẽ gặp lần chiến đấu kế tiếp, Ma Đế và Lâm Trường Sinh đều sẽ không bỏ qua hắn, nhưng ít ra hắn cũng có thể sống lâu hơn một chút!
Ý chí cầu sinh khiến hắn không muốn dễ dàng từ bỏ, chỉ cần có một tia hy vọng cũng muốn bắt lấy.
“Dùng cái gì làm vật chứa đây?” Đỗ Địch An nhanh chóng suy nghĩ, hắn cảm giác ngọn lửa đã thiêu đốt đến mức độ bản thân không chịu được nữa, khắp người đều đang đau nhức, thậm chí khi hắn suy nghĩ cũng rất khó khăn và đau khổ, giống như khi đầu óc bị đục nứt nhưng vẫn muốn suy nghĩ làm cách nào để viết một bài luận văn đạt được giải thưởng học thuật vậy, chỉ là ý chí của hắn cũng không giống người thường, dường như sắp cắn nát hàm răng, nhưng cũng kiềm được cơn đau dữ dội kia.
Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là băng, đối lập với lửa, đó là vật chứa thích hợp nhất, nhưng ngay sau đó lại phủ quyết, kế tiếp hắn nghĩ đến cục đá, nhưng rất nhanh lại phủ quyết, dựa vào năng lực của hắn thì vẫn chưa thể tạo ra cục đá cách nhiệt được, phần lớn quá trình làm nóng tảng đá đều rất nhanh, đặc biệt là dưới sức nóng khủng bố như bây giờ, nếu cấu tạo xương sọ thành cục đá thì chắc chắn các mô bên trong não sẽ bị đun sôi!
Hắn suy nghĩ đến từng vật liệu, lúc này tiếng hô tức giận của Borrow không ngừng truyền đến, thét lên ra lệnh hắn ngừng lại, ngay cả dụ dỗ, giao dịch đều dùng tới, đến cuối cùng thậm chí là cầu xin, nhưng lại bị hắn ném ra sau đầu không hề quân tâm.
Rất nhanh hắn chợt phát hiện ra bản thân đã lâm vào một sự nhầm lẫn, nếu muốn ngăn cách vật liệu có nhiệt độ khủng bố này thì hầu như không thể làm được, cũng không phải là thứ mà năng lực hiện tại của hắn có thể cấu tạo ra được, cuối cùng hắn vẫn suy nghĩ đến vật liệu băng đã cân nhắc ngay từ đầu, tuy rằng khi băng bị lửa đốt sẽ nhanh chóng bốc hơi, nhưng đối với tình hình trước mắt cũng coi như là cách tốt nhất, hắn muốn dùng băng để bao lại đại não, chờ lớn khi ngọn lửa cực nóng làm băng tan, nếu của lồng thần Phi Nguyệt vẫn chưa bị phá hủy, vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp tục bị lửa thiêu đốt và cắn nuốt.