← Quay lại trang sách

Chương 1618 Giáng lâm bên trong sự hủy diệt

Đỗ Địch An lập tức khống chế cánh kéo thân thể bay ra xa.

Phù!

Cánh băng đập lửa kéo thân thể của hắn đi xa.

Biến động lạ trong biển lửa lập tức khiến Lâm Trường Sinh, Ma Đế và Phi Nguyệt chú ý, khi thấy Đỗ Địch An không chết, ba người đều khiếp sợ, cảm thấy rất khó tin, đặc biệt là Phi Nguyệt, trong lúc khiếp sợ, ánh mắt cũng lập tức lộ ra sát khí dữ dội, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhẫn nhịn không ra tay, cho dù Đỗ Địch An có chết hay không, nàng cũng gặp phải phiền phức tiếp theo.

Hơn nữa tuy rằng Đỗ Địch An còn sống, nhưng nếu bây giờ giết chết hắn, ngược lại sẽ bị hắn kéo vào trong biển lửa, cho dù là bất tử cũng phải mất một lớp da, hành động kế tiếp cũng cực kỳ bất lợi.

“Thiếu niên xảo trá này…” Hai tròng mắt chim băng lóe lên ánh sáng lạnh, càng có sát ý mạnh liệt hơn đối với Đỗ Địch An, nhưng cũng không ra tay.

Vẻ khiếp sợ trên mặt Ma Đế cũng thu lại rất nhanh, thật sâu nhìn thoáng qua hình dóng đang chật vật bay trong biển lửa, sắc mặt bình tĩnh trở lại, không thể nhìn ra ý nghĩ của hắn.

Vèo!

Đỗ Địch An lao xuống mặt đất, nhanh chóng thoát ra từ giữa không trung trong biển lửa, tất cả mọi thứ cũng đều xảy ra trong thời gian ngắn, từ lúc hắn thoát khỏi lồng thần của Phi Nguyệt đến bây giờ không vượt qua mười giây, hắn cảm thấy mình cược đúng rồi, Phi Nguyệt không dám tốn quá nhiều sức lực để giết hắn, nhưng nếu bây giờ muốn nghịch chuyển xu thế tự thiêu của bản thân, thật sự là lửa sém lông mày, hắn không ngừng dùng mô đại não ma hóa ra tế bào mới, lại dùng tế bào mới cấu tạo ra băng trên tứ chi ma hóa, hạ thấp nhiệt độ xung quanh thân thể.

Ầm!

Thân thể của hắn đập mạnh trên mặt đất, giống hệt như một thiên thạch bị đốt cháy lao xuống vậy, sau khi rơi xuống tạo ra hố sâu, ngọn lửa tự cháy trên người hắn nhanh chóng bắt lửa lên những vật dễ cháy như cỏ dại ở xung quanh hắn, khí thế rực cháy nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía.

“Không được, thân thể sắp bị đốt thủng!” Đỗ Địch An có cảm giác giống như thân thể đã hoàn toàn chết đi, không thể không chế, mà dù sao hắn cũng không phải là cơ thể thần hoàn chỉnh, bị thiếu mất trái tim không thể vứt bỏ thân thể này, nếu không cũng chỉ có thể hóa thành ký sinh vật sống trong thân thể sinh vật khác, từ đó đoạt lấy cơ thể của sinh vật khác để tiếp tục sống, nhưng sau đó cơ thể thần của hắn càng có nhiều khuyết điểm hơn.

“Nhiệt độ không hề giảm, không thể tạo ra hệ thống thần kinh khống chế thân thể!”

“Đáng chết, chẳng lẽ phải đốt sạch sẽ rồi mới ngừng sao?”

Sắc mặt Đỗ Địch An vô cùng khó coi, ngọn lửa trên người đốt đến đại não của hắn, khiến đại não của hắn giống như bị kim đâm đến vặn vẹo, đau đớn đến mức khó chịu đựng nổi, rất khó để bình tĩnh suy nghĩ, nếu là người bình thường thì bây giờ đã sớm ôm đầu kêu thảm thiết, ý thức hỗn loạn rồi.

“Sao vậy, cần ta giúp đỡ không?” Bỗng nhiên, giữa không có một âm thanh lạnh nhạt truyền đến.

Trong lòng Đỗ Địch An giật nảy lên, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là chim băng, Ma Đế và Phi Nguyệt đồng thời giáng xuống, đứng ở giữa không trung nhìn hắn, thoáng nhìn dường như sẽ không ra tay, nhưng cũng có thể là đồng thời ra tay.

“Ta muốn kéo ngươi chết chung vẫn còn được!” Đỗ Địch An cắn răng đánh trả Lâm Trường Sinh, trong lòng lại cực kỳ tức giận.

“Phải không, nhưng ta thấy dường như ngươi cũng không muốn chết.” Gương mặt chim băng biến hóa thành hình dáng của Lâm Trường Sinh, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi có thể duy trì thanh tỉnh trong nhiệt độ cực nóng này, nhưng nếu ngươi muốn sống thì dường như hơi khó, không bằng chết cho thoải mái?”

Đỗ Địch An nghiến răng nghiến lợi, nhìn biểu cảm của ba người kia, thì hắn đã biết ý nghĩ của bọn họ, nếu hắn tự thiêu chết như vậy, bọn họ sẽ không ra tay tấn công hắn, nhưng nếu hắn muốn ngừng tự thiêu để sống ót, bọn họ sẽ lập tức đánh chết hắn!

Mà lúc này hắn muốn ngăn cản tự thân tự thiêu đã vô cùng khó suy nghĩ, lại gặp phải bọn họ áp bức, giống như một người rơi xuống nước đang giãy giụa, lại bị người trên bờ biển ngăn cản lên bờ vậy.

Tuy rằng hắn đã nghĩ đến cục diện này khi muốn tự thiêu bản thân, để thoát khỏi lồng thần của Phi Nguyệt, nhưng khi nó thật sự xảy ra thì vẫn thấy tức điên!

Ngay sau đó hắn không khống chế bản thân tự thiêu nữa, toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt đột nhiên phóng lên cao, đánh về phía Phi Nguyệt!

Phi nguyệt ngẩn ra, sau đó lập tức giận tím mặt, ý tử trên mặt cực kỳ rõ ràng: “Rõ ràng là Lâm Trường Sinh đang khiêu khích ngươi, vì sao lại liều mạng với ta!??”

Ma Đế và Lâm Trường Sinh bên cạnh nhìn thấy tình huống này đều hơi mỉm cười, bọn họ biết sở dĩ Đỗ Địch An không tấn công Lâm Trường Sinh, là bởi vì nếu liều mạng với Lâm Trường Sinh, Ma Đế và Phi Nguyệt sẽ không thể không ra tay, để tránh Lâm Trường Sinh bị Đỗ Địch An giết chết, dẫn đến trái tim máy móc kia bị cháy hư, khi đó Đỗ Địch An sẽ bị ba người cùng nhau đánh, nhưng nếu lúc này chỉ liều mạng với Phi Nguyệt, thì bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Bởi vậy có thể thấy được, trước khi nhắm mắt Đỗ Địch An thật sự muốn có một người chết chung, mà không chỉ là chết vô ích.

Rất nhanh Phi Nguyệt cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận mắng một tiếng đồ điên, nhanh chóng lui về phía sau, không đánh với Đỗ Địch An, chỉ muốn kéo dài chờ hắn tự thiêu đến chết.