← Quay lại trang sách

Chương 1619 Giáng lâm bên trong sự hủy diệt (2)

Trong khi trốn tránh, Phi Nguyệt cũng thi triển ra lĩnh vực Hắc Ám, bao phủ vài dặm gần đó, thân thể lập lòe liên tục bên trong lĩnh vực Hắc Ám, khiến Đỗ Địch An liên tục tấn công hụt.

Không thể không nói, đối với hai người có sức mạnh tương đương nhau, trừ khi hai bên liều chết, nếu trong đó có một bên chỉ muốn tránh né, thì bên còn lại hầu như không thể giết chết.

Đỗ Địch An nhìn ra suy tính của Phi Nguyệt, càng tức giận trong lòng, nhưng bây giờ trạng thái của hắn cực kỳ kém, nửa phần thân thể tự thiêu không ngừng, chỉ có thể sử dụng được rất ít sức mạnh, Phi Nguyệt lại tập trung tránh né, hắn thật sự không có cách nào để truy kích.

Chuyện tuyệt vọng và bất bực nhất, có lẽ là khi dùng tất cả để kéo theo người khác chết chung, cũng theo không kịp!

Vèo!

Thân thể của hắn vô lực rơi xuống, đập vào trên mặt đất giống như một vũng bùn lầy, cả người vẫn còn ngọn lửa đang đốt.

Sau mấy phút đấu tranh truy đuổi, hắn đã hao hết ý chí và thể năng cuối cùng, chỉ có thể nhìn Phi Nguyệt dần dần thu lại lĩnh vực trên bầu trời, cuối cùng trong mắt cũng dần dần vô thần, ý thức trở nên mơ hồ.

“Vẫn là kết thúc rồi…” Ý thức còn sót lại của hắn chưa xót nghĩ.

Cuối cùng, cảm giác từ từ co rút lại, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ, âm u, sau đó ánh sáng dần dần tối lại, tất cả chùm tia sáng đều bị dồn vào trước mắt, hội tụ thành một gương mặt dịu dàng nhất.

Hắn hơi cười khổ, muốn nắm chặt tay, cố gắng gồng một chút sức lực cuối cùng, nhưng lại phát hiện ngay cả sức lực nắm tay cũng không có.

Thị giác dần dần mơ hồ, thính giác cũng dần dần suy kiệt.

Dường như toàn bộ thế giới đã trở nên vô cùng u ám và yên tĩnh.

Đùng đùng!

Đùng đùng!

Chỉ còn những tiếng đập như sấm sét, nảy lên cực kỳ ổn định theo chu kì, hơn nữa càng nhảy càng dồn dập, nhưng loại dồn dập này đã không thể mang lại cho hắn cơn đau không chịu đựng được nữa, bởi vì cảm giác đau trên cơ thể hắn đã sớm bị lửa nóng đốt cháy.

“Ngoan cố chống cự, hấp hối giãy giụa!” Phi Nguyệt nhìn Đỗ Địch An rơi xuống đất tiếp tục thiêu đốt, đồng tử trong mắt nàng hiện lên màu bạc giống như ánh trăng khuyết, tầm mắt xuyên thấu qua lửa cháy nhìn Đỗ Địch An ở chỗ sâu nhất, thấy hắn đã nhắm hai mắt lại, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra, biết hắn cũng khó có sức lực để tiếp tục, chỉ có thể dần dần tự thiêu đến chết, thay vào đó nàng chuyển ánh mắt về phía Ma Đế và Lâm Trường Sinh.

Cùng lúc này, ánh mắt của Ma Đế và Lâm Trường Sinh cũng rời khỏi người Đỗ Địch An, biết đối phương đã dầu hết đèn tắt, chắc chắn phải chết, khó có thể cứu vãn được, bây giờ bọn họ không còn chú ý bên kia nữa mà là đánh giá lẫn nhau.

Thế cục trong giờ phút này là thế chân vạc, nhưng Phi Nguyệt chân yếu nhất!

Không đợi Ma Đế mở miệng, Phi Nguyệt đã lên tiếng nói với Lâm Trường Sinh trước: “Chuyện đã đến bây giờ, chỉ còn lại ba người chúng ta, nếu xảy ra hỗn chiến thì cũng khó tránh khỏi ngoài ý muốn, ngươi có hứng thú hợp tác với ta cùng giải quyết Effenesius trước hay không?”

Ma Đế nghe vậy khẽ nhíu mắt lại, trong đó hiện lên vẻ lạnh lùng.

Lâm Trường Sinh cười như không cười, nói: “Vì sao phải hợp tác với ta mà không phải hợp tác với bệ hạ của ngươi?”

Phi Nguyệt cười nhạo một cái, nói: “Sở dĩ ta gọi hắn là bệ hạ chỉ là vì hy vọng hắn dẫn đường mà thôi, thật ra ta đã sớm muốn giải quyết hắn.”

Lâm Trường Sinh nghiêng đầu liếc nhìn Ma Đế một cái, hơi mỉm cười nói với Phi Nguyệt: “Ngươi dựa vào đâu mà tự tin ta sẽ hợp tác với ngươi, thay vì với hắn?”

“Bởi vì hắn mạnh hơn một chút.” Phi Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng không ngại thừa nhận Ma Đế mạnh hơn bản thân, đặc biệt là trong giờ phút này: “Nếu ngươi hợp tác với hắn, thì sau khi giết ta ngươi cũng phải đối với hắn! Nhưng ta thì khác, lúc trước ta đã bị thiếu niên kia tiêu hao quá nhiều năng lượng, thực lực bị giảm đi, đợi đến khi chúng ta giải quyết được hắn thì thực lực của ta cũng sẽ giảm thêm vài phần nữa, đến lúc đó phần thắng của ngươi đối với ta hiển nhiên sẽ cao hơn đối với hắn một chút, không phải sao?”

Lâm Trường Sinh khẽ cười nói: “Điều này cũng đúng.”

Ma Đế chỉ đứng nghe, không xen mồm vào cuộc nói chuyện của hai người, cũng không có nói ra điều kiện gì, khi Phi Nguyệt mời Lâm Trường Sinh hợp tác, hắn cũng đã suy xét đến điểm này, cho nên hắn biết nói thêm cũng vô nghĩa, còn không bằng không nói.

“Ma Đế, ánh mắt của ngươi không tốt cho lắm!” Sau khi Lâm Trường Sinh nói xong, cũng cười nói chế nhạo Ma Đế ở một bên.

Ma Đế hờ hững nói: “Ngươi đừng quá đắc ý, nói không chừng chúng ta cũng có thể liên thủ để đối phó ngươi đó, không có thù hận tuyệt đối, chỉ cần đưa ra lợi ích thích hợp thì chưa chắc nàng sẽ hợp tác với ngươi.”

Lâm Trường Sinh hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Cho dù ngươi có đưa ra bất cứ điều kiện gì, thì cuối cùng ngươi cũng sẽ nhận được lợi ích khi đạt được mục tiêu, nếu nàng đủ thông minh, chắc chắn sẽ biết điều này.”

Lời này là nói cho Phi Nguyệt nghe, trên thực tế không cần Lâm Trường Sinh nói, Phi Nguyệt cũng đã biết điều này, ngược lại giọng nói khi Lâm Trường Sinh khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng đối với nàng gặp dịp thì chơi chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là kết quả cuối cùng.

Ma Đế khoanh tay lạnh lùng nói: “Nếu ta thật sự cho nàng lợi ích, nàng nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì lợi ích mà ta cho, nàng sẽ phải dùng tới ngay lập tức, nhưng mà…”