Chương 1625 Cắn nuốt (2)
Thú nhỏ không đánh trúng Lâm Trường Sinh, nửa người dưới của nó bỗng nhiên bắn ra vô số mưa lửa dung nham, bay vụt về phía Ma Đế.
Bóng dáng Ma Đế lay động, thành thạo né tránh bên trong mưa lửa, không bị trúng phát nào, một khi thú nhỏ có ý đồ nối xuống mặt đất, hắn sẽ lập tức ra tay chặt đứt, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cho dù thần tính của Hoang Thần kỳ dị này mạnh hơn nữa, tốc độ cấu tạo vật chất nhanh hơn nữa, nhưng không có năng lượng thì cũng sẽ từ từ chết đi mà thôi!
Thú nhỏ tức giận rít gào, thân thể ma hóa ra các loại chi quái dị để xé rách tơ bạc, nhưng mới vừa xé rách một tầng, lại bị tơ bạc mới quấn quanh, thân thể vẫn bị trói buộc như cũ, nó thử dùng lửa cháy thiêu đốt, lại cấu tạo chùm tia sáng tấn công, nhưng hiệu quả không lớn, ba người Phi Nguyệt và Lâm Trường Sinh cũng không phải ăn chay, từng người cấu tạo ra vật chất tương khắc để ngăn cản và phòng ngự, ba người là kẻ mạnh nhất trên đời này, có kho kiến thức cực kỳ sâu sắc, nhưng đồ vật mà thú nhỏ nắm giữ lại tương đối bình thường, đại đa số là năng lực học từ ba người họ.
Chỉ là, làm một người phục chế, sao có thể biến hóa bằng chính chủ được?
Mấy phút đồng hồ qua đi, tiếng rít gào của thú nhỏ dần dần yếu xuống, cường độ phóng ra công kích yếu đi rõ ràng, giống như là ngoan cố chống cự, hoàn toàn bị ba người áp chế.
Không bao lâu, ba người đã bắt lấy thời cơ, đồng thời ra tay, chỉ bạc bay múa, Ma Đế hóa thân thành Thiên Sứ Địa Ngục, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay lướt xuyên qua chỉ bạc, chém thân thể của thú nhỏ thành vô số khối.
Mà Lâm Trường Sinh lại phóng ra băng hoặc là chùm tia sáng, đông lạnh hoặc là phá hủy khối thịt bị xé rách, một lát sau, giữa không trung chỉ còn lại một khối máu khoảng bảy tám mét, nằm ở trong tay Lâm Trường Sinh.
“Rốt cuộc đã giải quyết xong, Hoang Thần này dường như không có ý thức của con người…” Lâm Trường Sinh nhìn khối máu trong tay, lẩm bẩm tự nói, hắn cũng lờ mờ đoán ra nguồn gốc phát ra của còn Hoang Thần kỳ dị này, nhưng lại không nói ra.
Ma Đế và Phi Nguyệt nhìn khối máu trong tay hắn, trong mắt cũng lập loè ánh sáng, bọn họ đều nhìn ra con Hoang Thần này khác với những Hoang Thần khác, chênh lệch rất lớn, mà Hoang Thần có một đặc tính đó là ‘cùng ăn’…
Ánh mắt Phi Nguyệt chợt lóe, vừa mới chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có một luồng gió máu gào thét lướt qua, vừa vèo một tiếng đã nuốt hết thân thể của Phi Nguyệt!
“Cái gì!”
Lâm Trường Sinh và Ma Đế vừa sợ hãi vừa kinh hãi, tình huống ngoài dự đoán này khiến bọn họ phản ứng không kịp, hơn nữa tốc độ của bóng máu quá nhanh, dựa vào thị lực của bọn họ cũng khó nhìn rõ nó, nếu thật sự hướng về phía mình chắc là cũng khó tránh được.
Ánh mắt của hai người nhanh chóng tìm kiếm bóng máu, ngay sau đó đã nhìn thấy một màn nghẹt thở.
Chỉ thấy trên bầu trời giăng đầy mây đen, có một ác ma toàn thân đỏ tươi, thể trạng rất lớn lơ lửng trên không trung, sau lưng có cái cánh rất lớn, pha trộn rất nhiều đặc điểm của các loại cánh khác nhau, vừa giống chim vừa giống dơi, vừa giống bướm vừa giống giáp, vô cùng quái dị, giống như là gắng gượng hợp lại vậy, khiến người khác có cảm giác khó chịu và sợ hãi, nhưng cấu tạo thân thể của nó càng quái dị hơn, trên trán mọc đầy trong mắt quái dị, hoặc thon dài, vừa giống mắt người, vừa giống mắt đứng, vừa giống mắt rắn, hoặc là mắt đỏ, lại giống mắt kép… Không hề giống nhau, miệng nứt đến ót, răng nhọn đầy trong miệng phô ra ngoài, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Thân thể của nó giống như con người, có bảy cánh tay, các cánh tay hoàn toàn không giống nhau, phần ngực có sừng uốn lượn giống như sừng trâu, dưới cặp sừng là cái miệng khổng lồ, lúc này nó đang nhai mấy đốt chân màu đen.
Những chân đen này nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang giãy dụa, nhưng lại bị nhai từ từ rồi nuốt từ từ, dần dần biến mất trong mắt của hai người.
Hai bên sườn trên thân thể quái vật này có một vết rách cực nhỏ, giống như mạch dung nham, phức tạp kéo dài ra, các bộ phận khác trên thân thể lại là lớp da ngăm đen, giống như máu thịt nhân loại, bên ngoài không hề có lớp giáp và lớp lông.
“Đây là quái vật gì vậy?!” Đồng tử của Lâm Trường Sinh hơi co rút lại, hắn cảm nhận được một loại áp lực khiến người khác sợ hãi.
Còn Ma Đế ở bên cạnh hắn lại thay đổi sắc mặt toàn toàn, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, đây lần đầu tiên hắn lộ ra dáng vẻ kinh sợ, nghe Lâm Trường Sinh hỏi, yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, run giọng nói: “Đây là… Hoang Thần vừa nãy!”
“Cái gì!” Lâm Trường Sinh kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía hắn, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kia thì lập tức ngẩn ra, trong lòng hơi trầm lại một chút, nhanh chóng hỏi: “Ngươi không nhịn lộn chứ? Vừa nãy chẳng phải chúng ta đã giết Hoang Thần rồi sao, chẳng lẽ cái kia chỉ là thế thân? Không thể nào, thế thân làm sao có ý thức chiến đấu được, hơn nữa ở dưới mí mắt của chúng ta, nó không thể phân chia ra ý thức nhanh như vậy!”
Ma Đế cũng rất khó tin, trong đầu hiện ra hình ảnh nửa người dưới của Hoang Thần hóa thành mưa lửa đầy trời công kích hắn lúc trước, hắn lập tức tỉnh lại, phạm vi mưa lửa kia bao phủ rất lớn, nhưng thực sự tấn công đến hắn thì không nhiều, còn lại đều rơi xuống mặt đất, lúc đó hắn không hề để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là Hoang Thần kia đã đưa trung tâm sự sống của mình nhập vào một trong những đoàn mưa lửa ngay khoảnh khắc đó, chạy trốn xuống mặt đất!