← Quay lại trang sách

Chương 1630 Cả đời (2)

Đỗ Địch An đắm chìm trong quá khứ cuộc đời của Borrow, hoàn toàn không biết thời gian trôi đi, lúc nhìn thấy Dana nhăn mày nở nụ cười xinh đẹp vì Borrow, hắn cũng dẫn dẫn hiểu được hành vi điên cuồng của người này.

Cũng từ trên người người này, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của mình.

Nhưng có lẽ là do tính cách của Borrow khác với hắn, tuy rằng đều ẩn nhẫn giống như nhau, nhưng tính tình của người này càng quái gở, lạnh lùng, biến thái hơn!

“Người chết không thể sống lại, chỉ mấy chữ ngắn ngủn, nói ra nhẹ nhàng, nhưng nếu là tình cảm chân thành chết đi, vậy ý nghĩa đó sẽ bi thương đau khổ đến cỡ nào chứ, khiến người ta vừa tức giận vừa bất lực!” Đỗ Địch An thấy cảnh sinh tình, nghĩ đến bây giờ không biết Helisha đang ở đâu, chỉ cảm thấy vô cùng nhớ nhung, hận không thể lập tức xuất hiện ở bên người nàng, cho dù chỉ là yên lặng nhìn nàng, bảo vệ nàng cũng được.

Lúc này, quả cầu vẫn không ngừng dũng mãnh tiến vào từ trong khe hở, nhanh chóng vỡ ra, dường như có vô hạn quả cầu ký ức.

Đỗ Địch An nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn từ trong quả cầu vỡ ra, ngoại trừ những hình ảnh rõ ràng là ký ức của Borrow, thì cũng có một ít hình ảnh quái dị kỳ là, có ký ức cùng loại với thành phố to lớn trong Đế Đô, có ký ức về hình ảnh trẻ con mới sinh chưa từng gặp qua, người sinh ra trong gia đình bình thường, đọc sách làm luật sư, cũng có ký ức cả đời của tiểu thư quý tộc từ khi sinh ra, học tập vẽ tranh, gả chồng, sinh con rồi già đi.

Có rất nhiều quả cầu sau khi vỡ ra sẽ xuất hiện rất nhiều ký ức của người bình thường, đại đa số đều là ký ức cả đời, cũng có rất nhiều ký ức nửa đời, có ký ức ngay từ đầu đã là thiếu niên mười mấy tuổi, thậm chí còn có ký ức của bà lão bảy tám chục tuổi.

“Tất cả đều là ký ức của người khác sao?” Ngay lúc Đỗ Địch An đang nghi hoặc khó hiểu, thì bỗng nhiên nhìn thấy ký ức trong một quả cầu đã vỡ ra, bên trong hiện ra hình ảnh cuối cùng, nhưng đột nhiên xuất hiện hình ảnh hoàn toàn khác, giống như từ một cảnh tượng bỗng nhiên nhảy sang một cảnh tượng khác, một giây trước còn đang ở tửu lầu phồn hoa xa xỉ uống say với bạn bè, ngay sau đó lại xuất hiện ở một thư phòng rộng rãi, trước mặt toàn là kệ sách chất đống từng quyển sách nặng nề.

Thư phòng này khiến hắn cảm thấy hơi quen mắt, dường như đã thấy ở đâu rồi, khi cẩn thận hồi tưởng hắn mới nhớ ra, đó là thư phòng lúc trước đã nhìn thấy trong ký ức của Borrow, đây là khi Borrow làm bá tước, đang ở thư phòng trong lâu đài cổ thuộc lãnh địa của mình.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy hình ảnh chuyển động, đây là ánh nhìn của một đôi mắt, bên trong chiếu ra hai bàn tay thon dài và rộng, trên đó có đeo chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy cao cấp, đó là tay của Borrow!

“Lại ngủ thiếp đi…” m thanh Borrow xuất hiện trong hình ảnh, đang lẩm bẩm tự nói.

Đỗ Địch An ngẩn ra, đây là giấc mơ của Borrow sao?

Những quả cầu ký ức khác không ngừng vỡ ra ở bên cạnh, hình ảnh của ký ức mới lại xuất hiện, lại là cả đời của một người xa lạ, nhưng khi sống đến hơn hai mươi tuổi, thì đột nhiên bị người ta giết chết ở bên đường, sau đó hình ảnh lại chuyển tiếp, một phòng ngủ đen nhánh hiện ra, âm thanh Borrow vang lên: “Lại là ác mộng…”

Càng ngày có càng nhiều quả cầu ký ức vỡ ra, Đỗ Địch An đã thấy được mấy chục sinh mệnh với thân phận khác nhau, nhưng phần lớn đều có ký ức cuối cùng là hình ảnh sau khi Borrow tỉnh lại, còn những sinh mệnh khác nhau kia đều là giấc mơ của hắn!

“Là giấc mơ sao?”

Đỗ Địch An nhìn càng nhiều thì càng có cảm giác nghi hoặc, lúc trước khi quan sát ký ức của Borrow, hắn chỉ thấy một số cảnh trong mơ ngẫu nhiên xen lẫn vào đời sống hiện thực, nó chỉ chiếm một phần nhỏ trong ký ức mà thôi, bên trong giắc mơ cực kỳ rách nát, chỉ thấy được mấy đoạn ngắn, hoặc là mấy gương mặt mơ hồ, hoặc là bóng dáng của một con thú khổng lồ, tất cả đều không rõ ràng. Nhưng sau đó khi nhìn đến giấc mơ của Borrow lại vô cùng rõ ràng.

Mỗi người đều là đã trải qua cả đời, có người chết non, có người sống thọ và chết tại nhà.

Sau khi suy tư một lát, Đỗ Địch An bỗng nhiên ngộ ra, những cảnh trong mơ hoàn chỉnh đều là giả dối, là do Borrow tự bịa đặt, bởi vì là bịa đặt, cho nên mới vô cùng rõ ràng, mỗi một thân phận của sinh mệnh đều là do Borrow suy nghĩ cặn kẽ rồi thiết kế ra, vì thế thần thái cử chỉ của không ít người trong đó cực kỳ giống với Borrow, hơn nữa còn có thể nhìn rõ bóng dáng của Đế Đô và thành lớn ở một số cảnh tượng.

Trong đó cũng có một ít người hoàn toàn khác với Borrow, thậm chí là phụ nữ, người già, trở con, không hề liên quan gì đến Borrow, trong đại đa số tình huống bình thường, có ai lại biến thành phụ nữ và người già trong giấc mơ của mình chứ?

Sở dĩ Borrow cố ý thiết kế cảnh trong mơ như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Phi Nguyệt.

Phi Nguyệt là nữ, nếu muốn để nàng tin bản thân là giấc mơ của Borrow, thân phận thật sự của nàng là Borrow, thì nhất định phải thiết kế cảnh trong mơ như vậy, hơn nữa phải làm thật mịt mờ, cho nên trong đó mới xen kẽ cả trẻ con và người già, bao quát hết không chừa chỗ nào.