Chương 1631 Hạt giống
“Thì ra đây là cách để Borrow mê hoặc ký ức của Phi Nguyệt…” Cuối cùng Đỗ Địch An cũng hiểu, vì sao Phi Nguyệt sẽ xem bản thân là Borrow, lúc trước khi Borrow truy tung đến Sylvia tìm Phi Nguyệt thì đã sớm tính toán hết rồi, bao gồm cả việc Phi Nguyệt sẽ liên thủ với đám người Huyết Gai Quân Vương cùng chiến đấu cho đến khi làm phản chạy trốn đều nằm trong dự tính của hắn, hắn đã sớm nhận thấy Phi Nguyệt không giống với những thể nhân bản khác, hoàn toàn phục tùng hắn.
Lúc trước khi đang tìm Phi Nguyệt, hắn đã tính ra mình sẽ bị nàng giết chết, sau đó để ký ức của mình hòa thành một thể với thân thể của Phi Nguyệt, hoàn toàn dung hợp với nàng, vĩnh viễn không chia lìa, đây là chấp niệm của hắn!
Thay vì nói hắn bị Phi Nguyệt giết chết, thì nói đúng hơn là hắn chủ động từ bỏ thân thể của mình.
Borrow biết Phi Nguyệt sẽ lật xem ký ức sau khi giết chết hắn, vì thế đã đan ra rất nhiều cảnh trong mơ rõ ràng trong ký ức của mình, từ cuộc đời này đến cuộc đời khác ở trong mơ, kéo dài vô tận, nếu nói ký ức cuộc đời của Borrow là một nghìn, vậy những ký cứ giả dối được đan ra chính là năm trăm!
Khi bị rất nhiều cuộc đời rõ ràng ở trong mơ tác động vào, Phi Nguyệt đã bị mê loạn, nghĩ lầm bản thân là giấc mơ sau khi Borrow ngủ, đến lúc đạt tới một điều kiện đặc biệt nào đó, ví dụ như toàn lực thi triển ma thân vân vân, thì sẽ đụng chạm đến ám khí của Borrow, tỉnh táo lại từ trong giấc mơ “Phi Nguyệt”, biến thành Borrow!
Điều này giống như một người sống đến mười tuổi, lại đột nhiên biến thành dã thú, sau khi sinh sống một vạn năm, có lẽ sớm đã xem bản thân là dã thú, không phải là nhân loại nữa.
“Trang Chu mộng điệp…” Đỗ Địch An nghĩ đến một câu chuyện cổ xưa, thở dài trong lòng, không thể không nói Borrow là một người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ là chấp niệm quá sâu, nếu như hắn dùng thân thể của mình để làm thực nghiệm, thì đã sớm hoàn thành thực nghiệm bán Thần ở trên người mình rồi, so với Ma Đế, hắn còn thông minh hơn, hoàn toàn có thể phát huy thân thể đến mức tận cùng!
Thậm chí Đỗ Địch An còn cảm thấy, nếu lúc trước người bị nhốt trong lồng thần là Ma Đế, thì chưa chắc tên này có thể phá lồng thoát ra ngoài.
“Bịa ra một đống ký ức, rồi lại bịa ra ý niệm của ký ức này, chặt đứt ký ức trong bộ não, dịch ra bên ngoài cơ thể, khiến cho những ký ức này hình thành tự nhiên, cứ như vậy, khả năng Phi Nguyệt bị mê hoặc thực sự rất lớn.” Đỗ Địch An nhìn quả cầu không ngừng vỡ ra ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ, nếu không phải là những quả cầu ký ức bị xáo trộn này vỡ ra từng cái một cho hắn thấy, mà là nhìn xem ký ức giống như Phi Nguyệt, duy trì liên tục xem từ đầu tới đuôi, thì hơn phân nửa bản thân cũng sẽ bị lạc ở bên trong, xem cuộc đời của mình trở thành giấc mơ của Borrow!
Đến khi có một điều kiện nào đó kích phát, có lẽ chính hắn cũng sẽ xem bản thân trở thành Borrow khi thức tỉnh, tiếp tục hoàn thành mục tiêu và sự nghiệp của Borrow!
“Tuy rằng hắn đã chết, nhưng chiêu thức để lại này có thể khiến hắn ‘sống’ lại trong cơ thể bất cứ lúc nào!” Nghĩ đến dáng vẻ của Phi Nguyệt, Đỗ Địch An vừa khâm phục vừa thở dài đối với Borrow, dựa trên một ý nghĩa nào đó, cách làm này của Borrow có thể khiến ‘hắn’ sống vĩnh viễn, chỉ cần tản ký ức ra ngoài, càng nhiều càng tốt, theo đó phân thân của ‘hắn’ sẽ càng nhiều, những cái đó giống như một hạt giống, sẽ tạo thành Borrow một lần nữa!
Chỉ là, như vậy thật sự xem như là tồn tại sao?
Đỗ Địch An hơi ngơ ngẩn, việc phân rõ “Sống” và “Chết” vẫn luôn là một chuyện rất khó khăn.
Nhưng dựa vào dáng vẻ trước mắt của hắn, dường như cũng không cần phân biệt như thế nào mới là tồn tại, bởi vì khi hắn truy tìm sự tồn tại thì đã chết rồi.
Mà nơi này, chính địa ngục của hắn.
Hắn suy nghĩ, nếu bản thân vẫn còn sống, học xong chiêu này của Borrow, dùng phương thức của đối phương thức tỉnh ký ức của mình trong thân thể người khác, đảo khách thành chủ, biến sinh mệnh khác thành “Hắn”.
Nhưng hắn của khi đó và hắn của bây giờ còn là bản thân hắn sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, đơn giản là lười suy nghĩ, đúng lúc này, quả cầu vỡ vụn bên ngoài khe hở chậm rãi giảm xuống, cho đến ngừng dũng mãnh tràn vào.
Còn quả cầu sót lại trước mặt hắn, sau khi từng cái vỡ ra thì cũng hoàn toàn biến mất, trước mắt lại khôi phục thế giới màu máu đã hình thành thì không thay đổi kia.
Ngay lúc hắn cảm thấy buồn khổ, đột nhiên thế giới màu máu chấn động mãnh liệt, ngay sau đó, hắn cảm giác suy nghĩ của mình bị lôi kéo, tụ lại thành đoàn, đột nhiên bay đến một nơi nào đó!
Vèo!
Một cơn gió tanh màu máu thổi lướt qua, móng vuốt khổng lồ có ngọn lửa tối tăm đang cháy đột nhiên giáng từ trên trời xuống, chặn đường trốn của Lâm Trường Sinh.
“Thực hư!” Sắc mặt Lâm Trường Sinh trở nên khó coi, ngay lúc móng vuốt khổng lồ có ngọn lửa tối tăm tới gần, đột nhiên toàn thân hắn bốc lên năng lượng tối tăm dính dính, vèo một cái đã xuyên thấu qua móng vuốt khổng lồ có ngọn lửa màu đen kia mà không hề hao tổn bất kỳ lông tóc nào trên người, dường như móng vuốt khổng lồ có ngọn lửa tối tăm kia chỉ là một hình chiếu ảo, nhưng trên thực tế Lâm Trường Sinh đã kết hợp giữa năng lực hư ảo của Bạch Hổ Vương giả lúc trước và năng lượng tối tăm của Ma Đế để hoàn thành.