Chương 1635 Nghiền ép (2)
“Đáng chết đáng chết đáng chết!” Hai mắt Lâm Trường Sinh đỏ lên, vậy mà hắn lại bị một con quái vật trêu đùa, ngay từ lúc đầu tên kia đáp xuống đất, đó là vì để chân cắm rễ dưới lòng đất, bố trí cái bẫy nhằm mục đích lừa gạt và giết hắn một lần luôn, nếu hắn không toàn lực liều mạng, chỉ sợ đã chết mất tiêu rồii!
So với việc bị sức mạnh nghiền ép, thì sự trêu đùa trên chỉ số thông minh càng khiến hắn tức giận hơn.
“Vẫn còn bốn phút!!” Lâm Trường Sinh có cảm giác con số này khiến cho người ta tuyệt vọng, lúc trước hắn đã đoán được rất khó để vượt qua sáu phút, bây giờ lại phát hiện bản thân đã xem nhẹ Hoang Thần này, đối với hắn cho dù là kéo thêm một phút nữa cũng vô cùng khó khăn!
Chạy! Chạy! Chạy!
Lâm Trường Sinh hoàn toàn không muốn giao chiến nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó dùng vũ khí hạt nhân để tiêu diệt Hoang Thần trước khi nó hoàn toàn trưởng thành!
Hắn thở ra một làn sương mù dày đặc, giống như mực bạch tuộc vậy, nhưng lại tràn ngập không tiêu tan trên không trung, làn sương đen như mực này khác với sương mù của Ma Đế, nó không có lực công kích và tính ăn mòn gì đáng kể, nhưng kết cấu bên trong hỗn loạn phức tạp, lại còn có thể ngăn cản các loại đồng lực như thấu thị vân vân nhìn xuyên qua, không thể thấy rõ tình huống sâu bên trong, đây là một trong những thủ đoạn hắn phải tốn một trăm năm để ngẫm nghĩ.
Ngay lúc phóng ra sương đen, thân thể hắn cũng nhanh chóng ma hóa, sau lưng nhô lên cánh hình giọt nước giống như cánh máy bay chiến đấu, trên thân thể cũng ma hóa thành kết cấu hình thoi có chất liệu kim loại, tốc độ trở nên nhanh đến mức tận cùng trong nháy mắt, lực cản không khí bị giảm thiểu đến thấp nhất, lực hút dưới mặt đất cũng bị vật chất có cấu tạo phản lực hút trong cơ thể ngăn cản, đây là trạng thái bay lý tưởng nhất mà hắn kết hợp rất nhiều tri thức để sáng tạo ra!
Vèo!
Ngay lập tức bay được ba nghìn mét!
Bóng dáng nhanh như một đường chim én bay, tốc độ nhanh hơn không chỉ mười mấy lần so với lúc hóa thân thành chim băng lúc trước!
Cho dù là sương đen như mực hay là trạng thái bay lúc này, đều là chiêu cuối do hắn khổ tâm tạo ra, một cái là dùng khi chiến đấu kịch liệt ở khoảng cách gần, có thể cắt đứt cảm giác mắt của kẻ địch trong nháy mắt, như vậy thì cho dù kẻ địch thính giác nhanh nhạy cũng vô dụng mà thôi, dù sao tốc độ truyền âm cũng không nhanh bằng tốc độ bọn họ ra tay, có thể đánh lén cực kỳ hiệu quả!
Cái thứ hai là dùng để bảo toàn mạng sống, chiêu này đủ để giúp hắn nhẹ nhàng bỏ lại những Vương giả khác, chính vì thế nên lúc trước hắn mới dám hóa thân thành chim băng bay thong thả, tuy nhìn như rất chật vật, nhưng trong lòng lại ung dung bình thản, nhân tiện lợi dụng lòng riêng của từng thành viên trong đám người Ma Đế, xúi giục nội đấu, kéo dài thời gian, chờ đến khi quân đoàn máy móc hắn âm thầm bố trí lấy được vũ khí hạt nhân, rồi hoàn toàn khống chế cục diện!
Trong nháy mắt, Lâm Trường Sinh đã lao ra xa hơn mười dặm, tốc độ gần bằng một nửa tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, điều này có nghĩa là vũ khí hạt nhân cũng không đuổi kịp hắn, dù sao thị lực của hắn cũng nhanh hơn gấp năm lần so với tốc độ bắn của đạn hạt nhân, khi vũ khí hạt nhân xuất hiện trong mắt của hắn, hắn cũng có đủ tốc độ để né tránh vũ khí hạt nhân nổ tung tại vùng trung tâm, không thể nổ trúng được, hơn nữa cho dù vũ khí hạt nhân không nổ tung gây tổn thương ở vùng trung tâm, thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng sống sốt!
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không sợ vũ khí hạt nhân.
Vũ khí hạt nhân vẫn thuộc cấp thống trị, tuy rằng một viên không thể uy hiếp hắn, nhưng nếu liên tục công kích trên phạm vi lớn, thì cho dù tốc độ của hắn nhanh hơn gấp đôi, cũng sẽ nổ banh xác không hề để lại một chút tro tàn nào!
Vèo!
Lâm Trường Sinh giống như phát điên, dùng hết tốc lực lao đi, cho dù tốc độ bộc phát trong lúc này cũng đủ bỏ xa đám người Ma Đế và Phi Nguyệt mấy con phố, nhưng trong lòng hắn vẫn cực kỳ căng thẳng, Hoang Thần này không phải loại gà mờ giống như Ma Đế và Phi Nguyệt, mà là thần chân chính, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể học được bất kỳ năng lực nào, một khi để nó nhìn thấy cấu tạo thân thể của mình, thì nhất định nó sẽ bắt chước theo và truy tung đến chỗ này.
Hắn chỉ cầu nguyện sương mù tối tăm mình nghiên cứu ra có thể ngăn cản tầm mắt của Hoang Thần, mà hắn cũng tranh thủ đoạn khe hở ngắn ngủi này, để hoàn toàn chạy ra khỏi tầm mắt và phạm vi cảm giác của Hoang Thần.
Năm giây sau, Lâm Trường Sinh đã xuất hiện tại vị trí cách đó mười sáu dặm, phần ót của hắn lòi ra một tròng mắt, hơi chuyển động, nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, trong lòng hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tốc độ lại tăng không giảm, tăng tốc phóng đi một lần nữa.
Phía bên đây, Hoang Thần đưa đầu vào trong sương mù tối tăm, nó loạng choạng đầu, sương mù dày đặc vẫn không tiêu tan, ngăn cản tầm mắt của nó, nó gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên há mồm hút tất cả sương đen dày đặc vào trong miệng, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lâm Trường Sinh ở giữa không trung.
Con mồi rơi vào trong tay đã bị tuột mất như vậy.
Gào!
Hoang Thần nổi giận gầm lên một tiếng, có hơi tức giận đến mức thở hổn hển, vuốt đầu gối giống như con khỉ, vụt sáng giữa không trung rồi chợt bay xuống đất.