Chương 1636 Sống
Nó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hít hít mũi, nhẹ nhàng ngửi trên không trung, khi ngửi được một khí vị từ xa bay tới, trong mắt lập tức lộ ra hung quang, đuổi theo phương hướng đó.
Một lát sau, nó ngừng tại một chỗ trên không trung nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện tất cả các dấu vết đều biến mất ở đây, cho dù là khi vị hay là nguyên tố quỹ đạo nhỏ bé trong không khí, tất cả đều đóng lại ngay ở đây, có vẻ như Lâm Trường Sinh đã biến mất trong hư không tại vị trí này.
Trên đầu Hoang Thần lòi ra từng tròng mắt vô cùng dữ tợn, chớp tròng mắt màu đỏ tươi quan sát khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được manh mối, nó không khỏi tức giận đến nỗi nắm móng vuốt rống to, phẫn nộ rít gào, âm thanh lan xa mấy chục dặm.
Sau khi gầm rú một hồi, đột nhiên thân thể của Hoang Thần hơi chấn động, ngay sau đó tất cả tròng mắt trên đầu đều đóng lại, khe hở mí mắt cũng khép lại trở thành da thịt, chỉ có hai con mắt ban đầu hơi chớp, dường như biểu cảm của nó hơi căng thẳng, cúi đầu nhìn bả vai bên trái của mình, chỉ thấy máu thịt ở chỗ đó hơi nhô lên, có khuynh hướng càng ngày càng cao, giống như một quả cầu không ngừng nâng lên, cuối cùng đỉnh quả cầu hiện ra một hình dáng giống như cái đầu, gương mặt cũng dần dần rõ ràng.
Nếu Lâm Trường Sinh còn ở đây, chắc chắn sẽ bị sốc khi nhận ra khuôn mặt này chính là Đỗ Địch An đã tự thiêu đến chết!
Đến lúc ngũ quan trở nên rõ ràng, dường như vẻ mặt của Đỗ Địch An hơi khiếp sợ, sau khi dại ra một lát, hắn hơi quay đầu nhìn hơi thở nặng nề phát ra ở bên cạnh, đây rõ ràng là phần đầu của một quái vật dữ tợn!
Thậm chí hắn còn thấy được răng nhọn đầy trong miệng con quái vật này, tương tự như vậy, hắn cũng chú ý tới tình cảnh của mình lúc này, nhận ra bản thân đã mọc trên vai của nó!
“Nơi này là… Địa ngục sao?” Đỗ Địch An hơi ngây ngốc, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi, cũng không sợ quái vật hung ác ở bên cạnh bao nhiêu, dù sao cũng là người từng chết một lần, cho nên khi hắn nhìn thoáng qua quái vật này xong, đã lập tức quay đầu nhìn thế giới “Địa ngục”, phát hiện nơi này không khác gì so với lúc còn sống, có bầu trời cao không thể với được, có lục địa tối tăm rộng lớn.
Cũng có làn gió mong manh liên tục thổi tới.
Ngoài ra còn có mùi máu tươi nồng nặc bắt nguồn từ sinh mệnh.
Sau khi ngẩn ra một lát, tầm mắt của Đỗ Địch An bỗng nhiên nhìn sang hình dáng kiến trúc cực nhỏ ở nơi xa, lập tức cảm thấy trong đầu giống như bị sét đánh đến tê rần, cũng cảm thấy máu trên toàn thân đều sôi sục, hắn phát hiện nơi này không phải là địa ngục, mà là trái trất!
Nói cách khác, hắn còn sống!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía quái vật bên cạnh, trên người ma hóa ra lưỡi dao sắc bén dữ tợn theo bản năng, bao trùm toàn thân giống như con nhím, lạnh lùng nhìn quái vật này.
Quái vật này cũng nhìn hắn, biểu cảm hơi hưng phấn: “Oa oa?”
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, bày ra tư thế phòng ngự, đồng thời nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, từ phần eo xuống dưới, thân thể của hắn đã kết nối với bả vai của con quái vật này, chẳng lẽ thế giới màu máu mà mình nhìn thấy lúc trước là do đang ở trong cơ thể của nó?
Nói cách khác, lúc trước mình đã bị nó nuốt?
Nếu là như thế, vậy tại sao mình có thể chết đi sống lại được?
Đỗ Địch An không nghĩ ra, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, trên người quái vật này không hề có sát ý, hơn nữa hắn còn có thể đọc hiểu đồ vật không phải là cảm xúc từ ánh mắt của con người được biểu lộ ra, trong đôi mắt rõ ràng không phải là ánh mắt con người của nó!
Hình như con quái vật này khiến hắn có cảm giác cực kỳ thân thiết và quen thuộc.
“Oa oa?”
Nhìn thấy Đỗ Địch An không đáp lại, Hoang Thần kêu thêm một tiếng nữa, có mang theo một chút hương vị thân mật và quyến luyến.
Đỗ Địch An giật mình, cẩn thận nhìn kỹ nó, bỗng nhiên phát hiện gương mặt dữ tợn của nó cũng không xấu xí lắm, ngược lại càng xem càng thuận mắt, dường như hắn có thể đọc hiểu ý nghĩ và cảm xúc thông qua biểu cảm của nó, mà cảm xúc lúc này nó truyền ra, đó là hưng phấn, không muốn xa rời, còn có vài phần cảm giác lấy lòng.
“Oa oa!” Hoang Thần lại kêu to một tiếng, vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm cánh tay của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không cảm thấy ác ý cho nên không hề né tránh, hắn trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một cách, hắn rút lại bộ phận lưỡi dao gai nhọn bên ngoài thân thể, sau đó kéo dài một thể tiếp xúc màu vàng nhạt mềm như bông ra từ bên trong, bên trong bao gồm cả năng lực từ Dục Mộng Giả của Phi Nguyệt, hơn nữa lại cải tạo một chút ở bên trong, thì vừa có thể đọc ký ức của sinh vật khác, vừa có thể giao tiếp tâm linh.
Thể tiếp xúc thong thả duỗi đến trán của Hoang Thần, nó cũng không nét ránh, dường như hoàn toàn không lo lắng Đỗ Địch An sẽ tổn thương nó, mà chỉ híp mắt, kêu “Oa oa” vài tiếng giống như đang tràn đầy ý cười trên mặt.
Ngay sau đó, phía trước thể tiếp xúc của Đỗ Địch An lộ ra một xúc tu bén nhọn, vèo một tiếng đâm vào trán của nó giống như rắn độc.
Hoang Thần bị đau, hơi đong đưa đầu, nhưng cũng không dời đi, chỉ là hốc mắt của nó trẻ nên hơi trong suốt, dường như sắp khóc thút thít.