← Quay lại trang sách

Chương 1640 Đuổi theo

Một lát sau, cơn chấn động từ vụ nổ hạt nhân dần dần ngừng lại, mặt đất bị xới tung xuống sâu vài trăm mét, tại độ sâu một nghìn mét so với mặt nước biển ban đầu là tầng nham thạch nóng chảy, giống như nồi đá nung đỏ vậy, mà Đỗ Địch An và Hoang Thần ở nằm trong khe hở tại tầng nham thạch này, lại không cảm giác được gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy hơi thích thú.

“Hình như đã dừng lại rồi.” Đỗ Địch An lắng nghe động tĩnh ở phía trên, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may là không có đạn hạt nhân Big Ivan như thời thời kỳ của Liên Xô, nếu không dựa vào tính thích ứng của con quái vật này, cũng chưa chắc có thể ngăn cản nổi, không biết Lâm Trường Sinh có chế tạo ra lượng vũ khí hạt nhân như vậy không nữa, hay là do Ma Vương chưa phóng ra, sợ sẽ phát hủy hơn một nửa Liên bang?”

Vũ khí hạt nhân Big Ivan đủ sức thổi bay một nửa quốc gia, thậm chí có thể khiến bản đồ lục địa lệch đi một chút, nó là bá chủ trong đạn hạt nhân, cũng là hung thủ chính tạo thành thời đại tai biến.

Cho dù như thế nào, Đỗ Địch An cũng cảm thấy không thể tiếp tục ngồi chờ chết, bị động hứng chịu đạn hạt nhân, hắn lập tức truyền ý nghĩ hối thúc Hoang Thần.

“Oa oa!”

Hoang Thần vui sướng lên tiếng, đột nhiên nó phân tách ra rất nhiều máu thịt từ trong thân thể, biến thành dáng vẻ của nó, trên thân thể này lại rách tung toé cháy đen thui, sau đó nó đẩy phần máu thịt này lên chỗ nổ tung trên mặt đất, rồi mang theo Đỗ Địch An độn thổ ra xa mấy nghìn mét.

“Cho dù tín hiệu của Liên bang tốt hơn nữa, chắc cũng không thể theo dõi được tình huống ở đây khi đạn hạt nhân nổ tung, chờ đến lúc bụi bặm tan đi nhìn thấy được thi thể, thì chúng ta đã xuất hiện trong Liên bang, tìm Lâm Trường Sinh đầu tiên!” Ánh mắt Đỗ Địch An chớp chớp, mặc kệ có phải là do Ma Vương thả đạn hạt nhân xuống hay không, đối với hắn Lâm Trường Sinh vẫn có uy hiếp lớn hơn, với lại sau khi đánh chết đối phương cũng sẽ có lợi ích nhiều hơn.

Ma Đế núp trong bóng tối, muốn tìm thấy rất khó, nhưng Lâm Trường Sinh thì khác, Liên bang là hang ổ của hắn, dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không rời đi quá xa.

Vèo!

Hoang Thần mang theo hắn di chuyển cực nhanh dưới lòng đất, ma hóa thành một con quái vật có phần đầu giống như tê tê, toàn thân có lớp vảy bao kín lại, xuyên thấu dưới lòng đất như con cá bơi trong nước, không có bất cứ trở ngại nào.

Mấy phút sau, bọn họ đã đi đến một tòa thành gần đây nhất, nơi này có rất nhiều dân chạy nạn, thông qua thấu thị Đỗ Địch An cũng nhìn thấy vài chỗ tránh nạn dưới lòng đất, bên trong đều đông nghịt người không còn chỗ chứa, trên mặt đất vẫn còn một ít dân lang thang, thần sắc hoảng sợ, trốn ở dưới giường và bàn ở trong nhà, giống như chú chuột đang run bần bật.

Đỗ Địch An truyền ý nghĩ cho Hoang Thần, bọn họ xuyên qua bùn đất và vách tường kim loại, âm thầm lặng lẽ xuất hiện trong một chỗ tránh nạn.

Khi tiến vào chỗ tránh nạn, Đỗ Địch An cố ý để Hoang Thần thay đổi ngoại hình, biến thành dáng vẻ nhân loại. Hoang Thần rất ngoan ngoãn nghe lời, lập tức thay đổi, thu lại những bộ phận dữ tợn, biến thành dáng người thiếu nữ nhỏ xinh cao khoảng một mét bốn mươi, tóc đẹp đen nhánh mượt mà, mắt ngọc mày ngài, có một gương mặt xinh xắn gần như hoàn hảo trong gu thẩm mỹ của con người, đồng thời dưới sự nhắc nhở của Đỗ Địch An, nó lại ma hóa máu thịt thành một bộ váy dài thanh lịch, nếu có người chạm đến váy thì sẽ phát hiện, cảm giác này giống như da thịt vậy.

Còn Đỗ Địch An trên vai nàng thì bị chuyển đến đến vị trí cổ, thu nhỏ lại bằng khoảng một ngón tay cái, bị tóc dài của nàng che khuất.

Trong quá trình này, Đỗ Địch An truyền tin tức thông qua thân thể nàng, phải biết quan hệ của bọn họ giống như sinh mệnh cộng sinh thành một, nếu cần thiết, thậm chí hắn cũng có thể hoàn toàn rút vào thân thể của nàng.

“Cha, ta cần cha…”

“Hu hu…”

Tiếng khóc con nít truyền về phía này.

Đỗ Địch An nhìn lại, thấy một vệ binh mặc đồ quan quân bước qua đây, hung tợn nói: “Không được phép lên tiếng, nếu khóc nữa ta sẽ quăng các ngươi ra ngoài!”

Mẹ của đứa bé nghe vậy lập tức giống như sư tử bị chọc giận, lấy một tay ôm con, rít gào về phía quan quân: “Ngươi hung dữ cái gì, dựa vào đâu mà đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta đã bỏ tiền mua phiếu để vào, tốn nhiều tiền tới như vậy, mà đứa trẻ vừa khóc đã chọc tới ngươi?!”

Sắc mặt quan quân lạnh lùng, nói: “Hiện tại tình huống bên ngoài rất phức tạp, người muốn tiến vào nhiều hơn sức tưởng tượng của ngươi đó, nếu ngươi không muốn ở ta sẽ lập tức tiễn ngươi ra ngoài, nếu muốn tiếp tục ở thì yên tĩnh cho ta, nếu thu hút những Ma tộc đáng chết kia tới, thì cho dù ngươi chết chín lần cũng không đủ!”

Nghe được lời này, khí thế của người phụ nữ lập tức yếu xuống, mọi người xung quanh cũng nhìn nàng bằng ánh mắt trách cứ. Người phụ nữ cảm nhận được ánh mắt xung quanh, dường như đã bị tổn thương lòng tự trọng một chút, nàng khó chịu thấp giọng nói: “Nếu để Ma tộc đánh tới nơi này, vậy chẳng phải những người tham gia quân ngũ như các ngươi đều ăn không ngồi rồi sao, dùng tiền nộp thuế của chúng ta để nuôi một đám chỉ biết ăn, các ngươi còn có ích gì nữa!”

Sắc mặt quan quân lạnh lẽo, muốn chơi tới nhưng lại ráng nhịn xuống.