Chương 1641 Đuổi theo (2)
Đỗ Địch An thấy biểu cảm này của quan quân cũng suy nghĩ trong lòng, hình như bọn họ không biết tình huống bên ngoài? Hắn thu lại ánh mắt, truyền ý nghĩ cho Hoang Thần.
Hoang Thần biết ý của hắn, nàng hắng giọng một cái, cười nhạt nói với thanh niên có sắc mặt căng thẳng bên người: “Anh ơi, bây giờ tình huống bên ngoài ra sao rồi?” Giọng nói của nàng ngọt ngào êm tai, giống như âm thanh của tự nhiên.
Thanh niên đang lo lắng đầy mặt hơi giật mình, quay đầu nhìn dáng vẻ của Hoang Thần, đồng tử phóng đại rất rõ ràng, dường như đã bị sắc đẹp hấp dẫn, sau khi dại ra một lúc mới phản ứng lại, trên mặt đỏ bừng, không tự chủ ngồi thẳng lên, hiện ra biểu cảm tự cho là hiền lành nói: “Ta cũng không biết, nghe nói chủ tịch Liên bang phái người cướp đoạt vũ khí hạt nhân, tiếng nổ mạnh vừa nãy chắc là âm thanh đạn hạt nhân oanh tạc, khoảng cách rất gần với chúng ta, hiện tại hẳn là trong toàn thành không còn tín hiệu nữa, không kết nối mạng được, nhưng ta đoán những quái vật Ma tộc kia đang ở trong tòa thành gần với chúng ta.”
Nói tới đây, trên mặt hắn hiện ra một chút phiền muộn.
Đỗ Địch An nghe xong cảm thấy hết sức kinh ngạc, Liên bang phái người cướp đoạt vũ khí hạt nhân sao? Chẳng lẽ người phóng ra vũ khí hạt nhân không phải là Ma Đế mà là Lâm Trường Sinh? Nếu là như vậy, thì thông tin ẩn chứa trong này cũng rất nhiều, Lâm Trường Sinh thật sự che giấu quá sâu!
“Nếu không có Hoang Thần, chắc chắn Phi Nguyệt và Ma Đế sẽ bị tiêu diệt hết…” Đỗ Địch An suy nghĩ cẩn thận sự sắp đặt của Lâm Trường Sinh, trong lòng âm thầm tán thưởng, đồng thời nhẹ giọng nói bên tai Hoang Thần: “Nếu người phóng ra đạn hạt nhân chính là Lâm Trường Sinh, ta nghĩ đại khái mình đã biết bây giờ hắn đang ở đâu, chúng ta đi tìm hắn thôi!”
Khi Hoang Thần biến thành dáng vẻ nhân loại cũng đã học được tiếng người, không cần dùng cảm ứng tâm linh để giao tiếp.
“Dạ!” Hoang Thần gật đầu thật mạnh, vô cùng ngoan ngoãn.
“Hả?” Thanh niên hơi khó hiểu nhìn Hoang Thần, ngay sau đó đã thấy thiếu nữ đẹp như trong tranh vẽ cuộn tròn đột nhiên co người lại, trốn vào dưới nền đất biến mất tăm, mà tấm bảng có cấu tạo kim loại dưới chân chỗ tránh nạn, vẫn hoàn hảo không sức mẻ gì, tất cả giống như ảo giác vậy.
Tại thành phố Tuyết Sơn.
Trong một nơi hẻo lánh ở rìa ngoài phía tây Liên bang, ở Liên bang cũng có mười mấy toàn thành hẻo lánh giống như vậy, đi kèm với nền kinh tế lạc hậu và kiến trúc nhỏ bé phổ biến, địa vị nằm ở dưới chót của Liên bang, còn công dân bản địa được sinh ra ở đây cũng bị người trong thành phố cấp một gọi là: “Người nhà quê”.
Thành phố Tuyết Sơn nổi tiếng trong Liên bang nhờ phong cảnh núi tuyết trứ danh, cứ vào mỗi mùa hè là sẽ thu hút rất nhiều du khách, đến tham quan núi tuyết lớn quanh năm không đổi nằm tại thành phố Tuyết Sơn, vì vậy tòa thành này cũng thu được một số tiền lớn từ khách tham quan.
Lúc này đang là mùa hè, nhưng núi tuyết lại hoang tàn vắng vẻ, việc Ma tộc xâm nhập đã khiến chính phủ Liên bang suy sụp, cộng thêm quân đội nội chiến vân vân, đã tác động vào trong lòng của mỗi công dân Liên bang, ngoại trừ một số ít người đã trốn vào chỗ tránh nạn, thì phần lớn những người còn lại đều an phận thủ thường trốn ở trong nhà mỗi người run bần bật, lúc nào cũng chú ý đến thông báo về thông tin cách giải quyết từ chính phủ Liên bang, mong chờ có thể nhìn thấy một tin tức tốt.
Vèo!
Một bóng dáng gần như trong suốt bay vụt từ trên trời đến đây, cuốn theo cơn gió yếu ớt, giống một một mảnh tuyết đáp xuống trên núi tuyết lớn, nhẹ như lông hồng, dần dần thu lại ánh sáng trắng mơ hồ trên người, hiện ra khuôn mặt của Lâm Trường Sinh.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, bất chợt nhìn thấy mấy thiếu niên đang lén la lén lút, khi nhìn kỹ thì thấy bọn họ đang chuẩn bị cạy mở cáp treo, cướp phương tiện đi buôn bán.
Làm mình sợ bóng sợ gió một hồi, hắn nhẹ nhàng thở ra, hừ lạnh vung tay lên, tuyết đọng trên mặt đất cuốn lên hóa thành mấy cây kim cứng bắn ra ngoài, đâm xuyên qua người mấy thiếu niên đang hưng phấn làm việc kia trong nháy mắt.
Trước khi bọn họ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì cơ thể đã run lên và cứng đờ ngã xuống đất.
Thậm chí Lâm Trường Sinh còn không thèm nhìn một cái, khi tiện tay giải quyết mấy thứ chướng mắt xong, hắn xoay người hóa thành một con thú nhỏ có tứ chi bé và ngắn, chui đầu vào trong làn tuyết đọng, nhanh chóng leo lên, rất nhanh đã bò đến dưới đáy núi tuyết lớn.
Núi tuyết lớn kéo dài ba trăm dặm, đỉnh núi cao nhất đạt đến khoảng ba nghìn mét, lúc này Lâm Trường Sinh đã bò từ đỉnh núi xuống đến đáy, hơn nữa còn bò sâu xuống dưới dáy thêm năm trăm mét nữa mới dừng lại, bây giờ có một vách tường kim loại xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản đường đi, chất liệu cấu tạo của nó cũng giống như căn cứ ngầm trong thánh máy chủ, đều dùng tài liệu trên phi thuyền Ma Trùng để đúc ra.
Toàn thân của hắn dần dần hư ảo, dung nhập vào trong kim loại, sau khi xuyên qua thế giới màu cam vàng, hắn đã đi tới bên trong tường kim loại, nơi này là một kho hàng rất lớn, chứa rất nhiều hỏa tiễn và chiến sĩ máy móc, mỗi một chiến sĩ máy móc đều được kết hợp khoa học kỹ thuật đứng đầu Liên bang để tạo thành, có sức mạnh hạ gục Vực Sâu trong nháy mắt và sánh ngang với Vương giả!