Chương 1646 Kết thúc (2)
“Vì tránh hiềm nghi cho nên ngươi đã không sắp xếp binh lính máy móc trấn giữ ở đây!”
Lâm Trường Sinh nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng nói: “Nhưng các thành phố khác cũng không có binh lính máy móc trấn giữ, vì sao ngươi sẽ nghĩ đến đây?!”
“Đương nhiên là vì địa hình.” Đỗ Địch An lại cười nói: “Trên bản đồ, khoảng cách từ thành phố Tuyết Sơn đến thành máy chủ là xa nhất trong tám thành phố!”
Trong lòng Lâm Trường Sinh đau xót, hắn đã hiểu sai lầm của bản thân lớn cỡ nào, tuy rằng khi nghe hai điểm mà Đỗ Địch An nói sẽ thấy hơi đơn giản, nhưng khi hai điểm này kết hợp lại thì cũng đủ để hoài nghi.
Nơi mình bỏ qua, kẻ thù sẽ nhớ kỹ giúp mình!
“Hiện giờ chắc là ngươi không thể tự thiêu phải không!” Đỗ Địch An nhìn thân thể của Lâm Trường Sinh đã bị khí đen xuyên qua, tơ bạc đâm vào các nơi trên cơ thể đối phương giống như cây kim, chỉ cần hắn ra lệnh một cái, thiếu nữ Hoang Thần sẽ lập tức cắn nuốt con mồi!
“Ha ha…” Lâm Trường Sinh cười cay đắng, hắn còn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng Đỗ Địch An lại không cho hắn cơ hội này, truyền ý nghĩ cho thiếu nữ Hoang Thần, ngay sau đó Lâm Trường Sinh chỉ kịp phát ra tiếng kêu rên kiềm nén, thì thân thể đã nhanh chóng bị bóng tối vây quanh, những bóng tối này giống như được trào ra từ cơ thể của hắn, bao phủ rồi dần dần nhỏ lại.
“Không phải vai ác chết vì nói nhiều, mà là người chết mới gọi là vai ác, còn người sống đó là nam chính!” Đỗ Địch An lẩm bẩm tự nói, nhìn Lâm Trường Sinh hoàn toàn bị nuốt hết, khẽ lắc đầu, nói với thiếu nữ Hoang Thần: “Có giữ lại ký ức của hắn cho ta không?”
“Có.” Thiếu nữ Hoang Thần ngoan ngoãn nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn lướt qua căn cứ biến thành phế tích này, nói: “Đi ra ngoài đi.”
Thiếu nữ Hoang Thần lập tức mang thân thể của hắn cùng rời đi căn cứ ngầm, đứng trên đỉnh núi tuyết lớn, gió thổi lạnh thấu xương, trời đất trắng như tuyết.
“Cho dù lúc sống có xuất sắc bao nhiêu, thì khi chết cũng chật vật giống như một con chó, có lẽ đời sau sẽ tô vẽ một câu chuyện xưa thật đẹp, nói hắn chết bi tráng như thế nào, dũng cảm như thế nào đi…” Giết được một nhân vật gian xảo như cáo sống hơn hai trăm năm, khiến trong lòng Đỗ Địch An không khỏi hơi thổn thức: “Nhưng có ta ở đây, hắn chỉ có thể trở thành một vai hề trong lịch sử Liên bang, nên sửa lại lịch sử trước kia của Liên bang rồi.”
Phía bắc Liên bang, tại một nơi hoang dã.
Trong một mảnh rừng cây màu đỏ thắm kéo dài mấy trăm dặm, cây cối ở đây đều là màu lửa đỏ giống như đang thiêu đốt, phần lớn lông tóc hoặc là vảy giáp trên người của ma vật sống tại nơi này đều có màu máu, phần răng nanh cũng có nọc độc hỏa độc.
Khu rừng đỏ này cũng có chút danh tiếng ở Liên bang, được xem như là một trong các cấm địa, đa số các ma vật sinh sống ở đây đều có đẳng cấp đi săn khoảng cấp bảy, nghe nói ở vùng trung tâm còn có ma vật cấp mười một đỉnh cấp sinh sống, có thể so với Vương giả của nhân loại!
Lúc này ở phía trên một cây địa thụ giữa rừng đã bị đào rỗng ruột, bên trong có một hốc cây, bên trong hốc cây là các vật phẩm như giường gỗ, gương, đệm chăn vân vân, ngoại trừ các vật phẩm sinh hoạt kia thì còn có một số máy móc kim loại kỳ lạ.
Ở phía trước một máy móc giống như giống viễn vọng bên trong số đó, có một thanh niên cao ráo, sắc mặt trắng nõn đang ngồi, thử điều chỉnh dụng cụ trong tay và vặn ra một mũ ốc vít ở bên trong, bỗng nhiên hắn ngừng động tác, hơi cảm ứng được gì đó ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ trong hốc cây, bên ngoài là bóng cây của rừng rậm lửa đỏ, kéo dài đến phương xa, mà điểm cuối của nó chính là Liên bang!
“Đã xảy ra chuyện sao?” Thanh niên nhíu mày, trong ánh mắt có vài phần nghiêm trọng, hắn lập tức ngừng điều chỉnh thử dụng cụ, xoay người lấy một hộp kim loại ở dưới gầm giường, nó giống như một hộp bút chì, nhưng lại có độ cứng cao hơn đá kim cương, hắn xác thực vân tay để mở khóa, chiếc hộp mở ra, bên trong là một dải kim loại, ở giữa cũng có dải màn ảnh thu nhỏ kéo ra một đường, ở trên hiện ra ký hiệu dấu sao màu đỏ.
Đồng tử của hắn hơi co lại, tuy rằng trong lòng đã có cảm ứng, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện thì vẫn rất khó tin.
Hắn lấy dải kim loại ra cắm vào một máy móc bên cạnh, ngay sau đó bên trong cỗ máy xuất hiện rất nhiều số liệu, rất nhanh từng số liệu hỗn tạp mà hắn đưa vào đã được tổng hợp thành mấy video và một lượng tin tức lớn.
Hắn chậm rãi xem.
Một hồi lâu, lại một hồi lâu.
Sau khi xem xong tất cả tử liệu, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, rốt cuộc cũng biết nơi Liên bang xa xôi kia đã xảy ra biến động lớn như thế nào.
“Vậy mà thần đã ra đời rồi…” Hắn nhắm hai mắt lẩm bẩm một mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở hai tròng mắt: “Nếu thần ra đời, chứng tỏ nghiên cứu của Ma Trùng Đại Hiền giả là đúng, chỉ cần ta có thời gian để làm theo phương hướng này, thì sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành thần!”
“Mặc kệ như thế nào, chỉ cần sống sót, chắc chắn sẽ có cơ hội…”
“Đỗ Địch An sao, ta nhớ kỹ ngươi, không biết cảnh tượng hai vị thần chiến đấu trong tương lai sẽ là như thế nào đây? Ha ha…”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Liên bang, trong đó hiện ra một ít chờ mong.
…